Ầm ầm!
Sở Phong cũng lập tức di chuyển, nhanh như chớp nhảy lên, toàn thân đều toả ra hào quang hừng hực, Sở Phong huy động hết thảy năng lượng trong cơ thể của mình, không giữ lại một chút nào.
Đồng thời, Sở Phong cũng sử dụng tới quyền pháp mà mình am hiểu nhất, hung hăng ra sức đánh ra Ngưu Ma Quyền, quyền phong mang theo tiếng sấm, cứ nh ở đây đang bị cửu lôi oanh đỉnh (chính ngọn sét đánh liên tục).
Trong vùng núi, tiếng sấm nổ khủng bố, những cây đại thụ xung quanh Sở Phong, toàn bộ núi đá cũng sụp đổ xuống nhanh chóng, giờ đây Sở Phong nhìn giống như một pho tượng chiến thần, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không gì có thể kháng cự.
Ầm!
Sau khi hai người lần thứ hai va chạm vào nhau, taofn bộ vùng đất xung quanh đều bị hủy hoại đến độ không nhìn ra hình thù gì, núi đá vụn vỡ đất đá hoá thành sóng biển, những cậy đại thụ xung quang đều bị hất tung lên trên một độ cao hơn trăm mét.
Nơi đây đã không còn giống như là một vùng núi, không gian đã trở thành một vùng biển mênh mông, tầng tầng đất đá kịch liệt chập trùng, nhấp nhô dữ dội, xông ngược lên trời, cứ như là sóng lớn vỗ bờ, đá vụn bắn tung trời!
Cơ thể cả hai đều cực kì mạnh mẽ, va nát mấy vạn cân đá tảng, toàn bộ vùng núi đều rạn nứt bung nổ, hai người đều di chuyển với tốc độ nhanh kinh khủng, nhìn cứ như hai tia chớp đang quấn quýt lấy nhau.
Bọn họ không hẹn mà cùng đánh ra những chiêu hiểm hóc như muốn lấy mạng đối thủ, đều muốn nhanh chóng giải quyết đối phương.
Xoạt!
Sở Phong lấy ra phi kiếm, tỏa ra một luồng ánh sáng đỏ nhạt, khi đang ở khoảng cách cực gần với Hắc Đằng, hắn trực tiếp chém thẳng về phía Hắc Đằng, ngay lập tức, trên cần cổ của Hắc Đằng lưu lại một đạo vết thương đáng sợ, máu tươi bắn ra không trung.
Chẳng qua, thật đáng tiếc, cho dù Sở Phong đánh tới cực kì bất ngờ, nhưng cũng không thể chém đứt đầu của Hắc Đằng, Hắc Đằng đã nhanh chóng né qua chỗ yếu hại.
Hầu như là trong cùng một lúc, trên gò má của Sở Phong cũng xuất hiện vệt máu, máu tươi văng ra xung quanh, bả vai cũng bị một tia ánh sáng đen bắn trúng, áo của Sở Phong đã đẫm máu.
Vết thương này là do chiếc sừng đang được ẩn giấu đi dưới mái tóc của Hắc Đằng gây nên, ánh sáng đen giống như ánh kiếm sắc bén liên tục đâm tới, một lần trong đó suýt chút nữa đã xuyên thủng đầu Sở Phong, tình thế hung hiểm vạn phần.
Coong coong coong!
Sở Phong lấy võ công tinh thần khống chế phi kiếm, khiến cho nó giống như một cái đỏ đậm giao long, trên dưới tung bay, bao phủ Hắc Đằng đầu lâu, chặn lại hắn ta cái kia xúi giục Hắc Giác.
Thân thể hai người đều đang đối kháng kịch liệt, vung tay chém giết.
Mắt Sở Phong lóe sáng, khoảng cách gần như thế, quả thực là một cơ hội tốt hiếm thấy, tay trái của hắn có sấm sét thiểm điện kêu gào đan dệt xen kẽ, ánh sáng hoa lệ lại óng ánh.
Ầm!
Sấm sét khủng bố phát động bắn ra, rọi sáng toàn bộ vùng núi rừng mấy kilomet, ánh chớp nhấp nháy, khó lòng phòng bị.
Sở Phong một mực chờ đợi cái cơ hội thích hợp này đã lâu, lòng bàn tay trái của hắn mở ra, đánh thẳng về nơi bụng của Hắc Đằng, chớp giật điên cuồng.
Kể từ lúc ở sân bay, Sở Phong đã nghĩ tới muốn vận dụng thuật hàng yêu của thiên sư, nhưng khi đó ở nơi đó hắn rất khó có thể chạm đến vết thương trên bụng của đối phương, vì lẽ đó Sở Phong vẫn nhịn xuống.
Hiện tại, cơ hội hiếm có đã tới, Hắc Đằng đang toàn lực ứng phó, cách Sở Phong cũng rất gần, Sở Phong nhanh chóng vận dụng thuật hàng yêu, ánh sáng của sấm sét trong lòng bàn tay tỏa ra giống như mặt trời, chớp giật kịch liệt bắn ra!
Hắc Đằng sắc mặt đại biến, trên người hắn nơi bị tổn thương nghiêm trọng nhất chính là bụng, trong lúc đang ở núi Long Hổ suýt chút nữa hắn đã bị cắt ra đứt thành hai đoạn, đến giờ máu vẫn còn đang chảy đầm đìa không chịu khép lại.
Hắn ta nhanh chóng giơ ra một cái tay, đánh văng tay trái của Sở Phong ra, thế nhưng tia sấm sét kia từ sớm đã chạm đến thân thể hắn, không thể đúng lúc ngăn trở khiến nó dừng lại, đòn đánh tới quá đột nhiên.
Phốc!
Máu tươi bắn ra khắp nơi, ánh chớp dữ dội chói mắt, xuyên thủng bụng của Hắc Đằng, khiến cho sắc mặt của hắn ta lúc này thảm biến, khuôn mặt vặn vẹo đau đớn, đòn đánh này đối với thương tổn của hắn quá nghiêm trọng, thực sự cứ như đang muốn đem hắn ta xé rách ra thành hai mảnh.
"A. . ."
Hắc Đằng kêu lên thảm thiết, mái tóc đen dài điên cuồng bay loạn.
Đồng thời, toàn thân hắn ta đều toả ra ánh sáng đen hắc ám, trên người một số chỗ xuất hiện ra những chiếc vảy cá màu đen, tất cả đều sắc bén như dao, mang theo sát khí kinh người bắn về phía Sở Phong.
Sắc mặt Sở Phong đột biến, hắn nhanh chóng lướt ngang thân thể sang bên cạnh, nỗ lực tránh né, đồng thời vung nắm đấm lên, phóng thích ra chớp giật mạnh mẽ muốn ngăn chặn, nhưng vẫn là chậm mất một nhịp, khoảng cách của hai người quá gần, Sở Phong không thể né hết toàn bộ.
Phốc phốc phốc. . .
Bả vai, bụng, bắp đùi của Sở Phong, tất cả đều chung một cảnh tượng máu chảy tung tóe, những chiếc vảy màu đen kia của Hắc Đằng cứng rắn sắc bén đến doạ người, xuyên thủng thân thể Sở Phong, cứ thế xuyên qua cơ thể Sở Phong tạo thành những lỗ máu kinh khủng.
Hai người đều bay ngược ra ngoài, cùng bị trọng thương.
Ầm!
Cả người Sở Phong va vào một ngọn núi, đập mạnh lên bên trên vách đá, khiến cho vách đá chia năm xẻ bảy, khắp người hắn đều là máu, cứ thế chảy xuống, trên người hắn xuất hiện ít nhất cũng có tới sáu, bảy cái lỗ máu, đều là bị những chiếc vảy màu kia của Hắc Đằng bắn thủng.
Tình cảnh bên Hắc Đằng nhìn qua còn thảm hại hơn, sau khi hắn ta bay ngược ra ngoài, thân thể đập thẳng vào một vách núi, máu từ nơi eo của hắn chảy ra như suối, nửa thân trên của hắn ta hầu như muốn gãy vỡ.
Kể từ sau khi hắn bị thương nặng lúc ở núi Long Hổ, thương thế kia vẫn mãi không chịu khỏi hoàn toàn, chỗ vết thương vẫn luôn có một luồng năng lượng thần bí dây dưa không dứt trong lúc nhất thời rất khó chữa khỏi tận gốc.
Trong con mắt hắn bắn ra hai đạo ô quang, nhìn về phía Sở Phong vô cùng oán hận, vừa nãy, suýt chút nữa hắn đã bị cái thứ kia chém cho đứt đôi, cái ánh chớp kia tới quá đột nhiên.
Sở Phong cả người là máu từ từ đứng lên, trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, lần sấm sét này tập kích rất có tác dụng, đã khiến vết thương của Hắc Đằng càng thêm tổn thương, cơ thể Hắc Đằng chắc hẳn cũng đã càng thêm hư nhược rồi.
Trong tay Sở Phong cầm Kim Cương Trác, rất muốn lại xông lên đánh thêm một cái, thế nhưng hắn biết độ khó để thành công thực sự rất lớn, hiện tại tính cảnh giác của đối phương rất cao, sẽ không tiếp tục khinh địch.
Xa xa, bất kể là những vương giả đến từ chỗ các nhà tài phiệt lớn, hay là các con thú vương một đường đi theo tới đây, sau khi chứng kiến trận chiến khủng khiếp của Sở Phong và Hắc Đằng đều cảm thấy kinh dị sâu sắc, ánh mắt của bọn họ cũng càng ngày càng bốc lửa hừng hực lên.