Hắn cứ một mực vận chuyển phương pháp hô hấp đặc thù, trong mũi miệng tràn ngập sương trắng mịt mờ, hắn đang chữa trị thương thế, cũng đang tích lũy sức mạnh, để ứng phó với nguy cơ lần này.
Lúc này, hắn không chút do dự mà điều động năng lượng không nhiều trong cơ thể, bắt đầu tăng tốc, sau đó chạy như điên.
Trong nháy mắt, trong vùng núi phát ra tiếng nổ lớn, Sở Phong lấy tốc độ gấp bốn lần rưỡi vận tốc âm nhanh, mỗi một lần cất bước đều sẽ xuất hiện ở cách đó vài trăm mét, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Ven đường, nhánh cây nổ tung, lá bay toán loạn, quả thật y chang một đạn đạo hình người, hoành hành không gì cản trở được, hắn nhanh chóng đi xa.
Trong quá trình này, trên thân Sở Phong chảy đầy máu, nhất là vị trí trái tim đau nhức kịch liệt, chất lỏng đỏ tươi tràn ra, hắn vội vàng lấy tay che lại, điều này khiến sắc mặt hắn trắng bệch cả ra, có cảm giác sinh mệnh cũng sắp khô kiệt.
Đồng thời, hai chân của hắn đau nhức đến tim gan, đùi phải đã gãy xương, bây giờ lại phải dùng hết khí lực mà chạy, mùi vị này cực kỳ khó chịu, dù đang vận dụng năng lượng trong cơ thể để tẩm bổ nhục thân, cũng rất khó làm dịu được.
Nhưng mà, một khi Sở Phong phát huy ra loại tốc độ này thì những người khác căn bản không có khả năng đuổi kịp, cho dù là Cầm Vương cũng không sánh bằng, hắn đi xa một mạch, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Trên đường đi, Sở Phong không cách nào duy trì loại tốc độ này từ đầu tới cuối, thân thể không chịu nổi, vừa đi vừa nghỉ, đã đi đến cách đó tám trăm dặm.
Cuối cùng hắn cũng tạm thời thoát khỏi truy binh, dần dần thả chậm tốc độ, lúc này toàn thân hắn ướt đầm mồ hôi lạnh, cực kỳ suy yếu, hắn tìm một nơi để ẩn nấp, bắt đầu nghỉ ngơi.
Một lớp sương trắng đều bao lấy toàn bộ thân thể hắn, không chỉ mũi miệng của Sở Phong đang hô hấp, mà kể cả lỗ chân lông quanh thân cũng đang phun ra nuốt vào tinh khí, bổ sung nhu cầu cần thiết.
Phương pháp hô hấp này có công hiệu kỳ diệu kinh người, có thể tẩm bổ nhục thân, đẩy mạnh nhân thể tiến hóa, nếu không lấy mức độ thương thế của Sở Phong thì sớm đã chết mất rồi.
Thật lâu sau đó Sở Phong mở to mắt, sắc mặt hắn trắng bệch, nhíu chặt lông mày, hắn không lo lắng về truy binh, tự nhận có thể thoát khỏi, đây không phải vấn đề lớn.
Điều khiến hắn lo lắng chính là, thương thế của hắn còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, trên ngực một lỗ máu, bị thương tới trái tim, cực kỳ hỏng bét.
Thái tử Nam Hải Hắc Long nổi điên vào thời khắc cuối cùng, muốn cá chết lưới rách với hắn, bộc phát ra sức mạnh lớn nhất, mặc dù bản thân gã ta đã gãy mất một nửa thân thể, nhưng quả thật gã đã lấy tư thái tuyệt thế của kẻ đã kéo đứt sáu sợi gông xiềng làm trọng thương Sở Phong.
Ngực của Sở Phong bị ánh hào quang đen tuyền phát ra từ chi sừng trên đầu gã ta bắn xuyên thủng, kể cả trái tim liên đới cũng bị xé nứt.
Sức sống của hắn rất cường đại, vết thương trên trái tim lập tức khép lại, nhưng bên trong lại có năng lượng đặc thù do Hắc Đằng để lại đang tàn phá bừa bãi, trong khoảng thời gian ngắn khó mà trừ tận gốc.
Sở Phong vận chuyển phương pháp hô hấp mấy lần, phát hiện có thể từ từ xua tan năng lượng mà Hắc Đằng lưu lại, nhưng lại phải hao phí thời gian nhất định.
Trong vòng vài ngày sau đó, nếu thật sự giao thủ với người khác, hắn không có cách nào phát huy ra chiến lực cao nhất, nếu không sẽ xé rách trái tim lần nữa.
"Hắc Đằng, chờ sau khi ta kéo đứt sợi gông xiềng thứ năm, nhất định sẽ nướng chín ngươi!" Sở Phong còn chưa từng bị thiệt thòi dữ dội đến vậy, lần này còn suýt nữa đã mất mạng.
Hắn tìm được nguồn nước, rửa sạch thịt giao xà, bắt đầu nướng lên, trước mắt hắn bị thương quá nặng, cần bổ sung phần lớn tinh khí sinh mệnh, không nghi ngờ gì nữa, khối thịt giao này là món đồ ăn bổ dưỡng tốt nhất.
Thịt đã bị nướng chín, Sở Phong bắt đầu ngốn từng ngụm lớn, hiệu quả rất rõ ràng, một nhiệt khí dâng lên từ phần bụng, lan tràn ra khắp toàn thân.
Sự mỏi mệt của Sở Phong được hữu hiệu mà giảm bớt, trong cơ thể hắn có thêm không ít năng lượng, kể cà thương thế cũng đang từ từ chuyển biến theo hướng khá tốt.
Xương sườn, xương ngực, cẳng tay, xương đùi cứ cót ca cót két rung động, bắt đầu tự động liên kết, mặc dù không thể nói là trực tiếp lành lặn, nhưng cũng sẽ không chậm chạp như người bình thường nữa.
Đã bị thương cân động cốt thì cần dưỡng thương trăm ngày, đối với sinh vật cấp Vương mà nói thì căn bản không thích hợp, Sở Phong cảm thấy, chỉ cần trong mấy ngày sau hắn có thể để cho xương cốt mọc lại lành lặn.
Hắn lẳng lặng dưỡng thương ở nơi này, mãi đến khi mặt trời đỏ hạ xuống phía tây mà hắn vẫn không đứng dậy, khát thì uống nước suối, đói thì ăn thịt giao xà, có chỗ tốt rất lớn đối với khôi phục thân thể.
"Ta nhất định phải mạnh lên mới được!"
Nói cách khác, đối mặt với sinh vật kéo đứt sáu sợi gông xiềng, thực lực bây giờ của hắn vẫn không đủ, tình cảnh của bản thân sẽ rất nguy hiểm.
Nhất là, thiên địa sẽ dị biến lần nữa, đến lúc đó cao thủ khắp nơi đều sẽ ra tay, tranh đoạt trái cây thần thánh trong Danh Sơn Đại Xuyên, thực lực càng mạnh thu hoạch càng nhiều.
Chỉ có đứng trong đội người hàng đầu, trở thành cường giả tuyệt thế kéo đứt sáu gông xiềng, mới có thể tham dự cuộc đại chiến tranh đoạt tốt hơn, xúc tiến ra cục diện cường giả mãi mãi hùng mạnh.
"Thế nhưng trước mắt phải đi đâu tìm nụ hoa thần thánh để giúp ta đột phá đây, cũng không có dị thổ thích hợp để hạt giống mọc rễ nảy mầm trên người ta." Sở Phong nhíu mày.
Ban đầu hắn muốn tấn công xong núi Long Hổ thì mượn nơi đó để tiến thêm một bước, kết quả là thất bại, chỗ đó là đô thành của Đạo giáo, từ trường cả ngọn núi đều dị thường, nó quá khủng bố, cũng quá nguy hiểm.
"Không mượn phấn hoa thì không thể tiến hóa sao, ta chỉ dựa vào bản thân thì không cách nào xé rách sợi gông xiềng thứ năm ư?" Sở Phong đang tự hỏi vấn đề này.
Hắn đã từng hỏi qua Hoàng Ngưu về vấn đề này, được đáp án là muốn tiến hóa kiểu như thế cũng không phải hoàn toàn không thể thành công, nhưng lại cực kỳ khó khăn, hi vọng cũng không lớn.
Bởi vì, hiện nay thiên địa còn đang trong giai đoạn đầu khôi phục, chưa trở lại được thời kỳ tinh khí sinh mệnh tràn trể, thừa số của các loại năng lượng thần bí còn quá mỏng manh, muốn dựa vào bản thân bá đạo mà đột phá, mặc dù không nói khó như lên trời, nhưng cũng rất xa vời viễn vông.
"Ta cũng không tin, chờ sau khi vết thương đã lành, ta phải thử một phen, nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế xé rách được sợi gông xiềng thứ năm, đến lúc đó thì còn sợ ai nữa!" Sở Phong dâng trào khát vọng, đến lúc đó sẽ không còn sợ bất kỳ nguy cơ gì nữa.
Vào đêm đó, Lục Thông phi thường lo lắng mà liên hệ với Sở Phong, nói cho hắn biết chuyện lớn không ổn, Khổng Tước Vương đi về phía nam, muốn đích thân ra tay đối phó hắn!
"Hắn ta rốt cục cũng muốn động thủ với ta rồi sao!" Sở Phong kinh hãi, tin tức này nằm ngoài dự kiến, nhưng lại đúng lý hợp tình, hắn có oán thù sâu nặng với tộc Khổng Tước, sớm muộn gì cũng xảy ra xung đột.