"Ngươi nằm ngoài dự đoán của hắn, nếu lại cứ bỏ mặc nữa thì sẽ trở thành một uy hiếp, nhất là khi ngươi giết Schiele, đánh bại thái tử Nam Hải Hắc Long, làm kích động hắn ta rất nhiều." Lục Thông báo cho hay.
Cũng chính vào buổi tối hôm ấy, Khổng Tước Vương bí mật hiệu lệnh các Cầm Vương của phương nam, truy kích Sở Phong, một khi phát hiện tung tích của hắn thì lập tức báo cáo, hã ta sẽ có hồi báo to lớn.
Mặc dù bí mật hạ lệnh, nhưng việc này không gạt được đám người bọn họ, trong phút chốc cả thiên hạ đều chấn động, các sinh vật cấp Vương đều kinh hãi.
Ngọc Hư cung lập tức tỏ thái độ đầu tiên, ai dám truy sát Sở Phong, chính là đối đầu với Ngọc Hư cung, sẽ cùng bọn họ chiến đấu một trận!
Đồng thời, Lục Thông báo lại cho Sở Phong, hắn đã nhờ được cung chủ của Ngọc Hư tự mình xuôi nam, đi chặn đường Khổng Tước Vương.
Biến cố như vậy gây nên gợn sóng to lớn, căn bản không giấu diếm được, ngay lập tức đã khiến phong vân bạo khởi!
Có đại tài phiệt lập tức tỏ thái độ, muốn ủng hộ Ngọc Hư cung, bọn họ sẽ phái người xuôi nam, đi bảo vệ Sở Phong.
Sau khi Sở Phong biết chuyện, cũng không cảm thấy thả lỏng, tương phản trong lòng càng thêm nặng nề, Chư Vương xuôi theo phía nam, thời khắc hỗn loạn ai cũng khó nói sẽ phát sinh chuyện gì.
Trước khi thương thế của hắn lành lặn, hắn không muốn tiếp xúc với bất kỳ thế lực nào, những đại tài phiệt kia căn bản không đáng tin cậy.
"Ta muốn trở nên mạnh hơn nữa!"
Sở Phong càng ngày càng khát vọng hơn nữa, bởi vì hắn có cảm giác nguy cơ rất lớn, cảm giác mà trước đó chưa từng có!
Đêm này, Sở Phong được yên bình mà dưỡng thương,loại thức năng giàu năng lượng như thịt giao xà này rất có lợi ích cho sự hồi phục của hắn, hắn vận chuyển phương pháp hô hấp, cả người đều bị sương trắng bao phủ, lỗ chân lông giãn nở cả ra để cùng hô hấp cùng, ngoài ra tinh thần của hắn cũng đang rung động lên.
Giờ khắc này nhục thể cùng tinh thần của hắn thống nhất trên diện rộng, chúng đồng thời tiến hành hô hấp, cơ thể lưu động bảo quang, giống như Kim Thân Bồ Tát trong miếu thờ vậy.
Lỗ thủng thông thẳng từ trước tới phía sau trên ngực hắn đã sớm bị một lớp màng thịt mỏng tự động mọc ra chắn lại, để tránh thân thể chuyển biến xấu.
Mà bây giờ lại càng phát sinh biến hóa kinh người, lồng ngực của hắn ngưa ngứa, mầm thịt đang tái sinh, muốn bổ sung cho lỗ máu này.
Trừ cái đó ra, các tạng phủ bị hao tổn trong cơ thể hắn cũng đang rung động lên khe khẽ, phát ra ánh hào quang, tuôn trào sinh cơ bừng bừng, đang chậm chạp sinh trưởng trở lại.
Nếu chuyện này bị lan truyền ra nhất định sẽ dẫn phát oanh động, bởi vì tạng phủ bị hư hao trong cơ thể hắn lại có thể tái sinh, mặc dù cực kỳ chậm chạp, nhưng quả thật có loại xu thế này.
Nhục thân và tinh thần của Sở Phong hợp nhất, đều đang cùng hô hấp, hắn cảm nhận được rất rõ ràng sự biến hóa của bản thân, hắn có thể nội thị, mười mấy vết nứt bị xé rách trên lá phổi đang từ từ mọc lại, dần dần khép kín.
Bản thân hắn còn phải giật mình, ban đầu cứ tưởng sẽ để lại bệnh căn, sau này phải mạnh hơn rất nhiều mới có thể triệt để trừ tận gốc, chưa từng nghĩ đến ngũ tạng lại có thể tái sinh lần nữa!
Hắn ý thức được, phương pháp mà hắn đang nắm giữ là nghịch thiên đến cỡ nào, Hoàng Ngưu nói không sai, đây là phương pháp hô hấp vô thượng!
Sở Phong cẩn thận mà cân nhắc, trước kia thân thể hắn chỉ chịu vết thương nhẹ, tỉ như rách gan bàn tay, ngày hôm sau thì lập tức khỏi hẳn, còn không để lại vết sẹo, đây cũng là dự báo trước rồi.
Hắn biết rất rõ, chỉ cần có thể làm tàn lụi ánh sáng đen kia trong trái tim, chém đứt năng lượng mà gã Hắc Đằng để lại, vết thương nghiêm trọng nhất trên người hắn cũng sẽ không còn là vấn đề.
Giờ phút này xương cốt đều đã kết nối, vết gãy đã dính vào nhau, có vật chất trắng noãn đang giao hoà, tốc độ trị thương phải được gọi là rợn người.
Đột nhiên, Sở Phong sinh ra một cảm giác kỳ dị, có sinh vật nào đó đang dòm ngó hắn, hắn lập tức cảm giác được.
Vốn thần giác giữa các sinh vật cấp Vương sẽ cảm ứng được với nhau, nhưng bây giờ lúc nhục thân cùng tinh thần của hắn đang đồng thời tiến hành hô hấp, sự nhạy cảm của thần giác lại vượt xa tưởng tượng.
Hắn rõ ràng cảm nhận được trong tán cây một cây hòe già cách đó hai ngàn bốn trăm mét có ẩn giấu một con chim, nó híp nửa đôi mắt, chợt lóe lên ánh sáng quá mạnh, miệng ưng mặt mèo, mang theo khí tức âm lãnh.
Đây là một con cú mèo, sớm đã là sinh vật cấp Vương, cách xa nơi đây gần năm dặm mà vẫn bị Sở Phong cảm giác được rõ ràng!
Hiển nhiên, thị giác nhìn màn đêm của Cầm Vương này kinh người vượt quá sức tưởng tượng, đã phát hiện được Sở Phong.
Sở Phong kinh dị, trên người hắn còn đang lượn lờ sương trắng, thế mà con cú mèo này vẫn có thể phát hiện hắn, cũng coi là khác thường.
Sau đó, thần giác nhạy bén của hắn bắt được chi tiết, trên cổ con cú mèo kia cư nhiên có treo một cái điện thoại di động, nó đang chuẩn bị liên hệ với người khác.
Nếu điều này xảy ra trước khi thiên địa dị biến, nhất định sẽ làm người ta cảm thấy hoang đường, một con cú mèo cũng biết dùng điện thoại di động sao? Nhưng bây giờ nó chính là sự thật.
Ngay khi cú mèo cúi đầu, ánh mắt rời khỏi Sở Phong, hắn đột nhiên phát lực, chạy một mạch như điên, phóng tới cây hòe già kia.
Hắn vượt xa vận tốc âm thanh, không lo lắng đối phương sẽ nghe được động tĩnh gì, để vượt qua núi rừng gần năm dặm đường, hắn không cần đến hai giây thì đã đến nơi!
Đến tận lúc này, cú mèo mới giật mình, lông vũ toàn thân dựng đứng cả lên, nó trực tiếp giương cánh, phóng lên tận trời.
Nhưng đã quá muộn, Sở Phong nhảy lên một cái, lên tới được vài trăm thước trên không trung, một quyền xuyên qua thân thể con cú mèo này, đánh nó rơi ngược về mặt đất.
Một vũng máu và mớ lông vũ điêu tàn bay lả tả, Cầm Vương này kêu thảm thiết, nó bị Sở Vương bắt sống.
Ầm!
Khi rơi xuống mặt đất, vết thương trên người Sở Phong lại chảy máu, đồng thời vị trí trái tim đau quặn lên một trận, nhưng vẫ có thể chịu được, không có triệt để xé rách vết thương.
Con cú mèo này dài hơn hai mét, có thể coi là bản mini bỏ túi so với các Cầm Vương khác.
Đương nhiên, bất kỳ một sinh vật cấp Vương nào cũng không thể lấy kích cỡ của hình thể để bàn về thực lực cao thấp, con cú mèo này đã kéo đứt hai gông xiền trên cơ thể, không coi là yếu.
"Nói đi!" Sở Phong nhìn chằm chằm vào nó, không có chỉ vào cái gì cụ thể, chỉ bảo tự nó thẳng thắn khai ra.
Nghe thấy cách tra hỏi này, thân thể con Cầm Vương run lên.
Đồng tử của Sở Phong bắn ra tia sáng chói lòa, bộc phát ra sóng năng lượng, lập tức khiến Cầm Vương này càng sợ hãi, nó biết rõ Sở Ma Vương đáng sợ đến cỡ nào, ngoại tộc bị hắn giết chết đã quá nhiều.
"Ngươi nói cái gì, ngươi thông báo cho thuộc hạ của Khổng Tước Vương?!"
Khi ép hỏi ra được đầu đuôi ngọn nguồn, Sở Phong đằng đằng sát khí, mặc dù đã sớm đoán được, nhưng vẫn không nhịn được muốn một đấm nện nó thành thịt vụn.