Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 458 - Chương 474: Bễ Nghễ Chư Vương (2)

Thánh Khư Chương 474: Bễ nghễ Chư Vương (2)

"Các Cầm Vương phương nam sau khi nghe được mệnh lệnh của Khổng Tước Vương, ai dám không tuân theo, ta cũng chỉ bất đắc dĩ."

"Nói hươu nói vượn, ngươi hoàn toàn có thể qua loa cho xong việc, bỏ công mật báo như vậy là muốn thu được khen thưởng của Khổng Tước Vương đúng không? !" Sở Phong nghiêm nghị nói.

"Tha mạng!" Lá gan của con cú mèo này không lớn, hơi bị hù một cái thì khai hết mọi chuyện ra.

"Ngươi thật sự vì kiếm khen thưởng à? !" Sở Phong giơ một chân đá bay nó đi, tiếp đó thì nhảy lên trên lưng nó, quát: "Lấy công chuộc tội, chở ta bay về hướng tây ba ngàn dặm."

"Ta bị thương, bay không nổi." Con Cầm Vương này nhỏ giọng nói.

"Bay không nổi thì làm thịt ngươi, đến lúc này rồi mà ngươi còn dám không phối hợp? !" Sở Phong lạnh giọng quát.

Cuối cùng, Cầm Vương này khuất phục, chở Sở Phong đi về phía tây, vượt qua bầu trời đêm.

Sở Phong biết được từ miệng của nó, mặc dù Khổng Tước Vương đi về phía nam, nhưng khoảng các còn xa Giang Tây lắm, muốn ra tay cũng không được, ngoài tầm với rồi.

Dựa theo suy đoán của nó, tối thiểu cũng phải sau một ngày Khổng Tước Vương mới có thể đuổi tới.

Nhưng mà, các Cầm Vương, Thú Vương trong nội cảnh Giang Tây đều nghe được mệnh lệnh, muốn toàn lực chặn đánh Sở Phong, có thể nói rất nhiều Vương trong ngoại tộc đều đã bắt đầu hành động.

"Bọn chúng muốn tìm cái chết sao!?" Sở Phong lạnh giọng quát.

"Bên ngoài đều truyền ra tin ngươi trọng thương ngã gục, mà trên người lại có phương pháp hô hấp vô địch, hơn nữa Khổng Tước Vương có trọng thưởng, cho nên rất nhiều Vương giả đều động tâm."

Tin tức này cực kỳ nát bét!

Sở Phong nhíu mày, hắn biết sau khi cuộc đại chiến với Hắc Đằng kết thúc, mình liều lĩnh bỏ chạy đã tiết lộ hư thực, tất cả mọi người đoán ra thân thể của hắn xảy ra vấn đề lớn.

Lần này thì chỉ gặp phải một con cú mèo kéo đứt hai gông xiềng thì dễ nói, nếu như đụng trúng cường giả cấp độ như Hoàng Kim Sư Tử, Xích Lân, lấy tình trạng của hắn đúng là sẽ nguy hiểm rồi.

Bởi vì, hắn không có cách nào thi triển toàn bộ sức mạnh, bằng không, trái tim sẽ bị xé rách lần nữa, hắn rốt cục cũng cảm nhận được cảm giác nghẹn khuất của Hắc Đằng lúc chiến đấu với mình.

"Bên trong Giang Tây sinh vật cấp Vương có mặt khắp nơi." Con Cầm Vương này lên tiếng.

"Giang Tây!" Sở Phong suy tư, khu vực này có danh sơn và cường giả nào, trong lòng lập tức chấn động.

Giang Tây ngoại trừ núi Long Hổ ra thì còn có Lư Sơn, cái trước là Tổ Đình của Đạo giáo, cái sau thì đứng trong mười ngọn danh sơn của thiên hạ!

Trong Tam Sơn Ngũ Nhạc đã có Lư Sơn, đương nhiên cũng có cách nói thế này, tam sơn ý chỉ là Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu.

Có thể tưởng tượng ra, có loại danh sơn như Lư Sơn này thì khẳng định sẽ tụ tập không ít cường giả.

Sau khi cẩn thận hồi tưởng, vẻ mặt của Sở Phong đã thay đổi, bởi vì bên trong Giang Tây có nhiều sông núi nổi danh lắm, tuyệt đối còn đáng sợ hơn những nơi khác.

Ngoại trừ núi Long Hổ, Lư Sơn ra thì Giang Tây còn có núi Tam Thanh, núi Vũ Di, hai địa danh này quả thật không đơn giản, núi Tam Thanh nghe thấy tên thôi là đã biết sao rồi, mà núi Vũ Di lại là một trong các động thiên phúc địa trứ danh của Đạo giáo.

"Còn có núi Võ Công, núi Minh Nguyệt, Linh sơn, Mai Lĩnh, núi Bàn Cổ, núi Thúy Vi. . ." Sở Phong không thể bình tĩnh.

Sau đó, Sở Phong hỏi thăm con Cầm Vương này về các cao thủ nổi danh bên trong Giang Tây.

"Núi Vũ Di Thái có Hồng Bào Mẫu Thụ được coi là cao thủ tuyệt thế, không thể địch lại." Cầm Vương báo cáo lại.

Sở Phong ngạc nhiên, mẫu thụ trong danh trà cao nhất thiên hạ bây giờ đã trở thành cao thủ tuyệt thế rồi sao? Hắn thật sự hoàn toàn không còn gì để nói.

Sau đó, cú mèo nói mấy sinh linh đã kéo đứt bốn năm sợi gông xiềng, điều này khiến Sở Phong câm nín, không hổ là khu vực có khá nhiều danh sơn, cao thủ thật sự không ít.

Đột nhiên, lông tóc Sở Phong dựng đứng cả lên, hắn bỗng nhiên vọt lên, sau đó thì nhìn thấy một chùm ánh sáng bay tới, phịch một tiếng đánh xuyên cả con cú mèo cấp Vương, trực tiếp lấy mạng của nó.

Điều này khiến Sở Phong kéo căng cơ thể, có sinh vật cấp Vương hùng mạnh đang ở phía xa, thần giác cảm ứng được lẫn nhau, người kia đang vận dụng vũ khí laser uy lực khổng lồ để bắn giết hắn.

Thời khắc sống còn, Sở Phong cuối cùng cũng dự cảnh trước rồi tránh đi, nhưng con con cú mèo này thì chết thảm.

Sở Phong lấy năng lượng tinh thần tự lôi kéo chính mình, vạch ra từng đường từng đường quỹ tích kỳ dị trên bầu trời, tránh né bắn giết.

Nơi xa, liên tục lại bay tới vài chùm ánh sáng, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.

"Đáng chết!"

lông tóc toàn thân Sở Phong dựng đứng cả lên, hung hiểm mà tránh thoát từng đường tấn công, lúc này năng lực tránh hiểm của thần giác hắn phát huy ra tác dụng to lớn.

Hiển nhiên, loại vũ khí này có các loại hạn chế, phát ra vài chùm ánh sáng xong thì tạm ngừng, Sở Phong rơi xuống đất, điên cuồng xông về đằng trước, xông lên một ngọn núi, nhìn thấy một vũ khí laser khổng lồ, cũng chỉ có sinh vật cấp Vương mới có thể tuỳ tiện vận dụng được.

Sở Phong hiểu ra, có vài đại tài phiệt rốt cục cũng kìm nén được nữa, muốn ra tay với hắn.

Hắn biết, những người này muốn để lại người sống, vừa rồi nhắm ngay nửa thân thể bên dưới của hắn, nếu thật sự bắn trúng thì cũng có thể bảo đảm hắn sống sót, nhưng tuyệt đối trốn không được nữa.

Không chỉ con cú mèo kia đuổi tới nơi này, còn có người của các đại tài phiệt xuất hiện ở gần đây!

"Sở Ma Vương, chạy đi đâu!" Cách đó không xa truyền đến một tiếng hét lớn.

Bất ngờ chính là, đó không phải cao thủ của Nhân tộc, mà là một con vượn màu đen, cao tới tám mươi mét, giống như một tòa núi nhỏ, oanh một tiếng nhảy lên tới.

Ầm ầm!

Vùng núi này đều bị nó đạp nát, toàn thân nó đều là lông dài màu đen, ánh mắt lạnh như tia sét, động tác hung mãnh, trực tiếp đập mạnh một bàn tay xuống.

Đùng!

Sở Phong tránh né, ngọn núi kia trực tiếp bị con vượn đen thui này đập tan thành năm bảy mảnh chỉ với một bàn tay!

Hắn biết, đây là Hắc Viên Vương trong Giang Tây, có danh xưng là Ma Thần, tàn bạo mà hùng mạnh, đã kéo đứt năm sợi gông xiềng.

Hư không bỗng run rẩy lên, một vệt kim quang cực tốc lao đến, bắn xuống hướng Sở Phong, núi đá trên mặt đất đã bị dễ như trở bàn tay mà bắn bay, cây rừng hủy hết.

Đây là một con đại bàng màu vàng, dài chừng trăm thước, nó nhô móng vuốt lớn ra, vồ mạnh về phía dưới.

Ầm!

Khi Sở Phong tránh đi được, sơn lĩnh mà hắn đang đứng kia trực tiếp bị vồ xuống một lỗ thủng to lớn, cảnh tượng quá mức kinh khủng.

Hắn biết là ai đã tới, một trong các cao thủ mạnh nhất của Giang Tây - Kim Điêu Vương, cũng kéo đứt năm sợi gông xiềng, cũng nổi tiếng tương đương với Hắc Viên Vương.

Vèo một tiếng, Kim Điêu Vương hóa thành hình người, đầu đầy tóc dài vàng óng xỏa tung, gã hạ cánh trên dãy núi, tay cầm một trường đao sáng như tuyết, gã cất tiếng: "Sở Ma Vương, hôm nay ngươi khó thoát tai kiếp!"

"Meo!"

Một tiếng mèo kêu chấn động tâm hồn, lại có chút thê lương.

Bình Luận (0)
Comment