Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 460 - Chương 476: Đẫm Máu Giết Chư Vương (2)

Thánh Khư Chương 476: Đẫm máu giết Chư Vương (2)

Cứ trong nháy mắt như vậy thôi mà tất cả Vương giả của vùng đất này đều ra tay, cùng nhau tấn công, đều vận dụng riêng thủ đoạn cường đại nhất của mình muốn săn giết Sở Phong.

Bọn chúng không cho hắn cơ hội, muốn nhổ cỏ tận gốc!

Nhiều người tấn công như vậy, nếu Sở Phong thật sự muốn trực tiếp đối đầu với chúng thì hắn chắc chắn phải chết không gì nghi ngờ, hơn nữa Kim Cương Trác chỉ có một cái, hắn đánh về phía ai đây? Sau một khắc ra tay, mất đi đại sát khí thì bản thân hắn cũng phải chết mà thôi.

Có quá nhiều sinh vật cấp Vương, tất cả đều tấn công về phía một người, thậm chí còn có kẻ chưa ra tay nữa, hơn phân nửa số người đang chiếm cứ nơi địa thế có lợi, chuẩn bị phát động kích thứ hai, tiến hành tấn công thêm.

Ầm!

Thời khắc sống còn, Sở Phong xoay tròn thân thể như một con quay, hai chân đạp nát vùng núi, phi kiếm đào xuống đất, hắn trực tiếp ẩn sâu vào bên dưới vùng núi.

Phốc!

Máu bắn tung tóe, dưới mặt đất truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Một con chuột núi màu đen dài tám mét, hình thể tráng kiện, còn nặng nề hơn cả một con voi, miệng đầy răng trắng sắc bén, nó muốn từ vọt lên tập sát Sở Phong từ dưới đất, kết quả lại bị phi kiếm đâm thủng đầu trước một bước, bị đóng đinh ngay ở nơi đó.

Oanh!

Đất đá sụp ra, Sở Phong xông thẳng về phía trước trong hang động tự nhiên dưới mảnh đất này, hắn hi vọng trốn thoát được từ dưới lồng đất.

Bất kể nói gì đi nữa, hắn cũng đã tránh thoát nhất kích tất sát vừa rồi.

Ngay trong vùng núi kia, on vượn đen ném ra tảng đá to mười mấy mét đập xuống ầm vang, rơi xuống cái hang dưới mặt đất, nện trên thân thể con chuột núi.

Trường đao sáng như tuyết của Kim Điêu Vương bắn ra đao quang, phá tan hư không, chém trúng tàn ảnh của Sở Phong.

Về phần đòn tấn công của những người khác cũng đều thất bại, không có người nào đánh trúng được mục tiêu.

"Sở Phong ngươi không trốn được đâu!" Có người quát lớn.

Oanh!

Dưới mặt đất truyền đến tiếng nổ lớn, lại có người lặng lẽ mang theo vũ khí laser, im hơi lặng tiếng ẩn vào trước một bước, lúc này lại phát động đòn công kích trí mạng vào Sở Phong, hang động sụp đổ.

Vùng núi vỡ vụn, Sở Phong xé rách tầng đất, vọt lên.

Ầm!

Khó phòng tránh nhất chính là lôi điện, Vương giả nhân loại mặc áo giáp kia lại vung mạnh cái chùy kim loại màu tím kia lần nữa, kích xạ ra một tia điện quang, bổ trúng vào Sở Phong, khiến hắn lảo đảo một cái, đầu vai cháy đen, máu tươi chảy đầm đìa.

"Sở Ma Vương, ngươi nhất định phải chết!" Giờ khắc này, con vượn rất uy mãnh, lòng bàn tay bộc phát ra ánh lửa đen thui, đập ập về phía trước.

"Giết!"

Sở Phong ổn định thân hình, thời khắc rơi xuống đất lần nữa thì cũng là lúc hắn vọt lên, hắn mạnh mẽ quay tròn Kim Cương Trác trong lồng bàn tay phải, vươn về phía bàn tay đang vung ra của con vượn màu đen kia.

Giờ khắc này, rất nhiều Thú Vương đều kinh hãi, mà đôi mắt của các Vương giả nhân loại thì đều phát ra ánh sáng chói lòa, chúng nhìn chằm chặp vào Kim Cương Trác, chỉ cần thứ này bay ra ngoài thì bọn chúng sẽ lập tức tranh đoạt.

Chỉ có con vượn đen kia hơi nét hiện bối rối trong đôi mắt, nó muốn lướt ngang tránh đi nhưng cũng đã trễ, thậm chí bàn tay kia cũng không thu lại được, đã chụp tới sát bên Sở Phong.

Sau khi Sở Phong vọt lên thì mới quay tròn Kim Cương Trác, thẳng đến khi tới gần bàn tay khổng lồ kia, lúc này mới buông tay tay ra, lấy vận tốc gấp mấy lần âm thanh đánh tới bàn tay của con vượn đen.

Kim Cương Trác lập tức sáng chói hơn cả vầng thái dương, đó là vì năng lượng được rót vào đang rung động lên, trong nháy mắt đã bộc phát kinh khủng.

Hơn nữa, đây là đập từ trên cao xuống, sẽ không bay về phía phương xa.

Phốc!

Máu bắn tứ tung, Kim Cương Trác xoay tròn liên hồi, xé rách cái tay kia của Hắc Viên Vương, xoắn đứt, máu thịt be bét, xương trắng nát vụn, đứt gãy xuống nửa đoạn, máu tươi như thác nước mà chảy xuống cuồn cuộn, nhuộm đỏ cả núi rừng.

"A. . ." Nó kêu thảm thiết, lảo đảo lùi lại, mạnh như Hắc Viên Vương kéo đứt năm sợi gông xiềng, cũng bị trọng thương trong lần va chạm này.

Oanh!

Kim Cương Trác xuyên xuống dưới đất, bị đá tảng cản trở lại, thêm nữa lúc trước bị bàn tay của Hắc Viên Vương ngăn cản, bởi vậy chỉ chui vào lòng đất hơn trăm mét sâu.

Vèo một tiếng, Sở Phong trực tiếp thu hồi lại năng lượng tinh thần đang vận chuyển.

Gần như cùng một lúc, Sở Phong lướt ngang thân thể, né qua trường đao sáng như tuyết của Kim Điêu Vương đang tập kích một đọn trên cao ở sau lưng, sau đó hắn đưa ra một thanh phi kiếm màu đỏ thắm, bay thẳng đến con diều hâu trên bầu trời kia.

Ánh mắt của Diêu Tử Vương khá sắc bén, mở cánh ra, vốn đang tính lao xuống, vươn dài móng vuốt ra, muốn vồ nát đỉnh đầu của Sở Phong, nhưng bây giờ nó lại sợ hãi, lông vũ toàn thân dựng đứng cả lên.

Nó cấp tốc thay đổi phương hướng, muốn tránh khỏi phi kiếm của Sở Phong.

Phốc!

Nhưng vẫn đã quá trễ, phi kiếm của Sở Phong từ trước ngực của nó xuyên thẳng qua, như là một con Giao Long màu đỏ xoắn nát trái tim của nó.

Bình bịch một tiếng, Diêu Tử Vương ngã thẳng cẳng xuống, phơi thây trên mặt đất, đây là Vương giả thứ hai mà Sở Phong đã giết chết sau khi liều mạng.

Oanh!

Sở Phong lấy ra viên hạt giống kia —— Đại Đạo Bảo Bình, nó dâng trào lên kiếm mang sáng chói, trên mấy trăm chục tia sáng, đánh về phía Kim Điêu Vương phía trước.

Đương đương đương. . .

Kim Điêu Vương dùng trường đao ngăn cản, kiếm quang lóe sáng lên, tia lửa tung tóe.

Hết thảy những điều này đều chỉ phát sinh trong chớp mắt, nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.

Sở Phong thân kinh bách chiến, dù lún sâu trong sát cục, nhưng vẫn phản ứng thần tốc, hắn bắt được thời cơ chiến đấu, đánh trọng thương và giết chết Vương giả ở nơi này.

Hiển nhiên, đối mặt nhiều cường giả cấp Vương như vậy, dù hắn nhất thời lấy được chiến quả kinh người, nhưng vẫn rất nguy hiểm, ngay một khắc này, lôi quang kia lại bùng nổ lên lần nữa, cái chùy kim loại màu tím trong tay Vương giả nhân loại kia cứ như sấm sét mà đánh lên trên người hắn.

Ầm!

Cùng lúc đó, một con tê tê trốn ở bụi gai hậu phương hung hãn vọt lên, đụng trúng thân thể của Sở Phong, làm hắn bay tung lên cao, phun máu phèo phèo.

"Meo!"

Con mèo rừng kéo đứt bốn sợi gông xiềng tru lên một tiếng, vung móng vuốt sắc bén của nó ra, trực tiếp bao trùm lấy Sở Phong ở phương tây, muốn xé toạc hắn ra.

Oanh!

Sở Phong nâng tay trái lên, xúc tiến ký hiệu tia chớp, vận dụng Hàng Yêu Thuật đánh móng vuốt của con mèo rừng lớn kia tan nát thành mớ máu thịt bê bết, triệt để cháy đen, còn tỏa ra mùi thịt chín.

Mèo rừng kêu thảm thiết lên, nó nhảy ra ngoài, đập vụn một mảnh núi rừng.

Cùng lúc đó, Sở Phong để mắt tới nhân loại Vương giả cầm cái chùy kim loại màu tím trong tay kia, trong mắt toát ra ánh sáng sắc lạnh, trực tiếp lao tới đánh. Cùng là nhân loại, số người này lần ra tay với hắn, làm cho hắn bị thương, hắn muốn giải quyết trước.

Oanh!

Hắn giơ tay trái lên, lôi quang lẫn lộn mà đánh ra ngoài, Hàng Yêu Thuật kinh người, dù sao cũng là sấm sét biến thành, tốc độ nhanh hơn bất cứ cái gì.

Bình Luận (0)
Comment