Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 475 - Chương 491: Lại Đến Giang Tây (2)

Thánh Khư Chương 491: Lại đến Giang Tây (2)

Đói khát, đây là hiện tượng sau mỗi lần tiến hóa đều sẽ xuất hiện.

Trong lúc thể chất tiến hóa thì hắn đã có cảm giác đói bụng cồn cào, trước đó bị hắn áp chế, không nghĩ tới nó, nhưng bây giờ vừa hơi buông lỏng một chút, triệt để ép không được.

Bụng Sở Phong ùng ục ục réo lên không ngừng, đến cuối cùng giống như sấm sét.

Hắn biết, đồ ăn bình thường đã vô dụng, có ăn nhiều cũng không đỡ đói, chỉ có đồ ăn cao cấp có nhiều năng lượng, mới có thể làm dịu lại loại cảm giác đói bụng đáng sợ này của hắn.

Giờ khắc này, hắn nghĩ tới một đêm đó hắn giết thập vương, thật nhiều sinh vật vương cấp bị lãng phí, ta giết chết nhiều như vậy thế mà một con cũng không có ăn được.

"Ta muốn đi. . . Giang Tây!"

Sở Phong ôm bụng, tiếng vang như sấm sét để khắp khoang miệng hắn đều là nước chua, đó là dịch vị tuôn trào.

Sau khi nghĩ đến Hoàng Kim Đại Bàng, Sơn Kê, con nai, các loại sinh vật vương cấp, hắn nước bọt ào ào, thực sự không chịu nổi.

Oanh!

Hắn một cước đạp nát sơn phong, trực tiếp hoành không mà đi xa hơn một ngàn mét, nhanh như điện xạ lao vào trong núi rừng, mà sau lưng phát sinh tiếng nổ lớn, hắn một đường chạy như điên về hướng đông.

Sở Phong một khắc cũng chờ không được, suốt đêm đi hướng Giang Tây, chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy đám kẻ thù đó, hắn muốn mở rộng chế độ ăn uống!

Bầy giờ tốc độ của hắn quá kinh người, hơn nữa sau khi đột phá gông xiềng trên trái tim, lực bền bỉ cũng hơn xa trước kia, đây quả thực là một phi hành khí hình người có tốc độ siêu âm.

Dọc theo con đường này, hắn xông ra rất xa, sau lưng mới phát ra tiếng nổ mạnh.

Còn tốt, hắn di chuyển bên trong núi rừng, nếu như là trong thành trấn, bị người phát hiện, chắc chắn sẽ lên trang nhất báo.

Bởi vì loại tốc độ này còn nhanh hơn so với các cao thủ tuyệt thế khác, nghe rợn cả người!

Không thể không nói, vì mở rộng chế độ ăn uống, giải quyết vấn đề nghiêm trọng của bản thân bây giờ, Sở Phong một đường phi nước đại, tốc độ quá kinh khủng, trừ phi cơ thể bởi vì vận động dữ dội mà nóng hổi, thực sự chịu không được thì hắn mới giảm tốc độ chậm lại một chút.

Cuối cùng, khi mặt trời mọc, hắn đuổi tới địa phận Giang Tây.

Lúc này, Giang Tây gió nổi mây phun, các lộ cao thủ đều tới, càng có cao thủ tuyệt thế tranh phong.

Chỉ trong vài ngày như vậy, ở Giang Tây xuất hiện đại lượng sinh vật vương cấp, rất khó nói rõ đến tột cùng có bao nhiêu vị đuổi tới.

Tất cả bọn họ đều là vì Sở Phong mà đến!

Có một nhóm người lo lắng nhất cho Sở Phong, đó chính là đám cường giả vương cấp ngày đó vây công hắn, sợ hắn trốn qua một kiếp này, sau khi mạnh mẽ hơn sẽ trở về tìm bọn họ báo thù.

"Liên tiếp mấy ngày, nhiều người như vậy đều tìm hắn, cũng không có phát hiện tung tích, hắn có thể trốn đến nơi đâu chứ?"

Trong núi rừng, có sinh vật vương cấp ẩn hiện, cũng đang nhỏ giọng bàn tán.

"Ngô, sẽ không phải là Sở Ma Vương đã chết chứ, dù sao đêm hôm đó chúng ta xuất thủ rất nặng, lúc đó trái tim của hắn đều rách ra, lồng ngực xuất hiện một cái lỗ thủng lớn, loại thế đó rất khó sống sót!"

Đây là một con Sơn Kê và một con nai, Sơn Kê hình thể không nhỏ, lông vũ tiên diễm, mang theo ánh sáng óng ánh, con nai mười phần cường tráng, da lông toàn thân lưu động quang huy.

Đêm hôm ấy, bọn chúng đã từng vây công Sở Phong, rất may mắn, không có bị mất mạng giống như bọn Hắc Viên Vương, Sơn Miêu, Xuyên Sơn Giáp.

Bất quá, hiển nhiên hôm nay là bọn nó xui xẻo, tuần sát đến tới gần biên giới Hồ Bắc, bị Sở Phong đi suốt đêm trở về phát hiện.

Lúc này, Sở Phong đang đứng ở trong rừng rậm phía xa, một đôi mắt nhạy bén, sớm đã cảm giác được hai con sinh vật vương cấp này.

"Quá may mắn, vừa mới gấp gáp trở về thì gặp gỡ nguyên liệu nấu ăn vương cấp, ta muốn mở rộng chế độ ăn uống!" Sở Phong đã không nhịn được chảy nước miếng, hai mắt lóe sáng.

Sáng sớm, núi rừng còn có sương mù, mặt trời đỏ nhô lên khỏi đỉnh núi, ánh năng phản chiếu khiến cho sương mù trong rừng đỏ rực lên, kim diễm diễm, sắc thái lộng lẫy , khiến cho cả sơn lâm đều trông rất đẹp mắt.

Sở Phong bị ánh bình minh ấm áp dễ chịu bao trùm, hắn vừa vận chuyển phương pháp hô hấp, tiến hành "Bài tập buổi sớm", vừa quan sát hai con sinh vật vương cấp kia, thèm chảy nước miếng.

Hắn đi lại trong núi rừng, lặng yên không một tiếng động, tiếp cận mục tiêu.

Dù là trở thành sinh vật vương cấp, một ít tập tính của chủng tộc cũng khó có thể từ bỏ, Sơn Kê đi đường, cổ và đầu tìm tòi tìm tòi, mở miệng nói: "Chẳng lẽ Sở Phong chết thật rồi, đã bị dã thú trong núi ăn sạch?"

Con nai cũng rất không cam tâm nói: "Cuối cùng Sở Ma Vương ở đâu chứ? Đã qua vài ngày, nhưng vẫn luôn không tìm thấy hắn, thật sự là tà môn!"

Sơn Kê nguyền rủa nói: "Hắn thật là đáng chết, thế mà mai danh ẩn tích, ta rất muốn đạt được phương pháp hô hấp trên người hắn, đến cùng chạy đi chỗ nào chứ, giống như là bốc hơi khỏi nhân gian."

Từ đáy lòng mà nói, bọn chúng vẫn luôn kiêng kị, sợ Sở Phong đột nhiên trở về, trả thù bọn nó, nhưng lại hy vọng có thể phát hiện manh mối của hắn.

Sở Phong không có tức giận, tuyệt đối không sinh khí, ngược lại hắn rất vui vẻ nhìn chằm chằm hai con mồi này.

Sơn Kê cao cỡ một người, so với các dị loại vương cấp khác thì kích thước cũng ko lớn, nhưng tuyệt đối xem như áp súc tinh hoa, bởi vì tộc loại này xem như chân chính đặc sản miền núi.

Nó khoác trên người lông vũ ngũ sắc, tiên diễm bóng loáng, mỏ dài đen bóng, hai chân kim hoàng, toàn bộ thân thể đều đang phát sáng, tản ra sức sống kinh người.

Về phần con nai thì càng thân thể tráng kiện, da lông lóe sáng, thân thể giống như là ngọc thạch, chiếu sáng rạng rỡ, hai sừng thì mang theo từng tia từng sợi linh tính thần thánh.

Sở Phong lau nước bọt một cái, đã tiếp cận khoảng cách trăm mét!

Sơn Kê mang theo oán khí, hùng hùng hổ hổ nói: "Ngươi chết trễ mấy ngày cũng được, để lại phương pháp hô hấp, không phải vậy chúng ta chẳng phải là toi công bận rộn một trận, nhân loại đáng chết này, thật sự là chết không có gì đáng tiếc!"

Con nai cũng lắc đầu thở dài: "Đúng là rất tiếc nuối, lại bỏ lỡ một môn phương pháp hô hấp vô địch như vậy."

Sở Phong tới, giống như một đạo U Linh, từ phía sau lưng tiếp cận hai người bọn họ, đồng thời cũng mở miệng nói, không tiếp tục ẩn giấu.

"Ta ở chỗ này."

Chỉ một câu nói mà thôi, hai con sinh vật vương cấp lập tức thân thể căng cứng, đột nhiên quay người lại, cùng nhau nhìn về mười mấy mét bên ngoài.

Bọn chúng liếc nhìn Sở Phong, bị hù kém chút nữa nhảy dựng lên, mới vừa rồi còn đang bàn tán về hắn, làm sao một cái chớp mắt liền đến trước mắt?

Sơn Kê Vương cùng Mi Lộc Vương tất cả đều trợn mắt hốc mồm.

"Ngươi. . . Làm sao xuất hiện? !" Sơn Kê run rẩy.

"Không phải là các ngươi đang tim ta sao? " Sở Phong mỉm cười, nhưng là, động tác lau nước bọt đó trực tiếp phá hư mỹ cảm.

"Ngươi. . . Muốn như thế nào? !" Mi Lộc Vương kinh dị, nhìn thấy bộ dáng đó của hắn, toàn thân không được tự nhiên.

Bình Luận (0)
Comment