"Nghe nói, Hắc Long thái tử của Nam Hải có thể sẽ dưỡng thương ở xung quanh núi Tam Thanh, từng có người trong núi nhìn thấy đại xà màu đen giống như sơn lĩnh." Đại Hắc Ngưu nói.
"Ở núi Tam Thanh." Sở Phong nhíu mày.
Nơi này cũng không bình thường, là danh sơn ở Giang Tây, là động thiên phúc địa của Đạo giáo. Tính toán thời gian, Hắc Đằng cũng sắp chữa khỏi vết thương.
Về phần Khổng Tước Vương ở nơi nào, hai con trâu cũng không biết, nó rất thần bí, khó mà phát hiện tung tích.
Hoàng Ngưu nghĩ kế, đừng thấy nó tuổi tác không lớn, nhưng ý nghĩ xấu luôn đầy một bụng, nói: "Chớ nóng vội tìm bọn nó tính sổ sách, từ từ sẽ đến, dù sao ngươi trong bóng tối, tìm tới cửa từng người, lặng yên xử lý, càng tốt hơn."
"Có đạo lý." Sở Phong cười nói, hắn cũng nghĩ như vậy, không cần thiết nhảy ra ngoài làm bia ngắm, cứ nắm giữ lôi điện như vậy, để một chút địch nhân gặp sét đánh, không còn gì tốt hơn, bảo trì thần bí.
Đại Hắc Ngưu cũng nói cho hắn biết, bây giờ phải bình tĩnh trước đã, không cần vọng động, nói: "Chờ tin tức của ta, gần đây Đông Bắc Hổ và một vài người của Hải tộc rất thân nhau, giao tình không tệ, ta nhờ nó đi tìm hiểu tình huống, hỏi xem phải chăng Hắc Giao Xà còn ở núi Tam Thanh."
Đồng thời, hai con trâu chuẩn bị giúp hắn tra rõ rang tin tức chính xác của một ít thú vương và vương giả của nhân loại, kế hoạch để có một người bị trời đánh.
Sở Phong mỉm cười, đúng hợp ý hắn.
"Gần đây đều ở trong sơn dã, ta đều sắp thành dã nhân." Hắn đi lại bên trong rừng núi, tự giễu như vậy.
Đây vốn là một cái xã hội hiện đại, nhưng mà từ sau khi thiên địa dị biến, tất cả đều thay đổi, nguyên bản hắn hẳn là đối mặt với cảnh ngựa xe như nước, nhà cao tầng, sinh hoạt ở trong thành thị hiện đại hoá, nhưng bây giờ lại đang hành tẩu ở giữa đại sơn, chiến đấu với sinh vật vương cấp mạnh mẽ.
Sở Phong quyết định tìm thành thị gần nhất làm sơ chỉnh đốn, chờ tin tức của hai con trâu.
Hồng Đô, thanh thị lớn nhất ở Giang Tây, khoảng cách rất gần Mai Lĩnh, lấy tốc độ bây giờ của Sở Phong mà nói, chỉ cần một thời gian ngắn thì có thể đuổi tới.
Ô Nha Vương bị sét đánh, tin tức này quả nhiên là chấn kinh ánh mắt của mọi người, không nói phản ứng của xã hội loài người, nó bị rất nhiều người căm ghét, rất nhiều người sau khi trợn mắt hốc mồm, thì đều vỗ tay khen hay.
Chính là dị loại chư vương cũng đều im lặng, chuyện này quá tà môn, là thật sao? Phản ứng đầu tiên của bọn nó là, có vấn đề!
Nhưng mà, Mai Lĩnh truyền đến tin tức, ngay lúc đó xác thực mây đen dầy đặc, trong tầng mây sấm sét vang dội, nhưng rất nhanh lại biến mất.
"Thật sự bị sét đánh rồi? Ô Nha Vương này cũng quá nghiệp chướng đi, bị trời đánh, có lẽ là do làm nhiều chuyện xấu." Có dị loại thở dài.
Chuyện này có chút ly kỳ, cũng không phải không thể tiếp nhận, dù sao ngày thường trong núi cũng thường có lôi hỏa xuất hiện.
"Có lẽ là thiên kiếp!" Cũng có dị loại nói như vậy, vẻ mặt nghiêm túc.
Đến vương cấp cấp độ, hiểu rõ quá nhiều sự tình, dựa theo truyền thuyết thần thoại mà nói, loại sinh vật như bọn nó ở cổ đại gọi là đại yêu, mà đại yêu thường cách một đoạn thời gian thì có khả năng sẽ bị lôi đình oanh kích.
Hiển nhiên, cũng có rất nhiều người không nghĩ như vậy, vương giả trong nhân loại, còn có một vài đỉnh cấp cao thủ trong dị loại, cảm thấy kỳ quặc, hoài nghi Ô Nha Vương bị người ám toán.
Núi Tam Thanh, cảnh sắc tú lệ, cổ tùng làm bạn bên cạnh thác nước, trời quang mây tạnh, giống như vùng đất phúc của tiên gia.
Trong một vùng núi, cây già thưa thớt, cũng không nhiều, nhưng mà đều rất cứng cáp và cao lớn, ở trên một vùng cao, một con đại xà màu đen dài chừng vài trăm mét, nằm ở chỗ đó, phơi nắng, lân phiến giống như là Ô Kim, trên đầu mọc ra độc giác, giống như một con Hắc Long ẩn núp ở chỗ này.
"Sở Phong, ngươi còn sống không? Ta rất hi vọng ngươi khỏe mạnh trở về, ta phải từ từ xé nát ngươi!" Hắc Đằng đang thì thầm.
Mấy ngay gần đây, nó vẫn luôn ẩn nấp ở nơi này để dưỡng thương, bây giờ sắp khỏe lại, sắp khỏi hẳn.
Hắn ta hận Sở Phong thấu xương, đường đường là thành viên của Nam Hải Long tộc, cường giả tuyệt đỉnh đột phá sáu đạo gông xiềng, chỉ vì lần trước có tổn thương không phát huy ra thực lực, suýt nữa bị giết.
"Ô Nha bị giết, đừng nói cho là bút tích của ngươi, chờ ta xuất quan, tất nhiên muốn đi giết ngươi!" Hắc Đằng thề, hắn ta cũng đã chờ không kịp.
Ngoài thành Hồng Đô, khu biệt thự Kim Hải.
Trong một tòa biệt thự tráng lệ, trong phòng khách có một nam tử áo trắng, trên môi nở nụ cười, tuấn lãng mà nho nhã, có loại khí chất không minh mà xuất trần.
Hắn ta ngồi ở trên ghế sa lon, rất nhàn nhã, trên bàn bày biện Hình Ý Quyền Phổ, nói: "Ô Nha Vương chết rồi, ta nghĩ không phải là ngoài ý muốn, cái gọi là dị loại độ thiên kiếp, mặc dù ở cổ đại cũng có loại cách nói này, nhưng quá hư vô mờ mịt, ta chỉ tin tưởng tiến hóa, có lẽ mục tiêu của chúng ta xuất hiện."
"Ngươi nói là, Sở Phong trở về rồi? !" Trên một ghế sa lon khác, một nam tử yêu dị mà cực kỳ tuấn mỹ ngồi đó, mái tóc tím dài rối tung, mắt dọc chỗ mi tâm đang mở hí có thần mang bắn ra.
"Rất có thể." Nam tử áo trắng gật đầu.
"Rất tốt, ta đi giết hắn, rửa nhục cho Hắc Đằng!" Mái tóc dài màu tím của hắn ta bộc phát quang mang, cả người đều bao phủ lên ánh sáng thần thánh, tản mát ra khí tức rất khủng bố!
Lúc này, mắt dọc của hắn ta mở ra, có một đạo chùm sáng màu vàng óng bay ra, rất đáng sợ, trực tiếp giam cầm một thanh chủy thủ màu lam trên bàn trà, sau đó mang theo trở về, rơi ở trong tay của hắn ta.
"Ta muốn từng đao từng đao lăng trì hắn, một tên nhân loại nhỏ bé đột phá bốn đạo gông xiềng, lại khiến cho đĩa bay của ta rơi xuống trong núi Long Hổ, đáng hận, cho dù hắn có một trăm cái mạng để cho ta tới giết, cũng kém hơn đĩa bay của ta!" Nam tử ba mắt xoẹt một tiếng, đem chủy thủ màu lam cắm vào trong bàn trà.
Ầm!
Cả cái bàn trà nổ tung, đồng thời hóa thành tro tàn!
Mỗi lần nghĩ đến lúc đĩa bay bị hủy diệt, tim của hắn ta đều đang chảy máu, cho dù sâu trong đại dương di tích đông đảo, cũng có mấy cái cường giả Hải tộc đào móc được đĩa bay.
"An tâm chớ vội." Nam tử áo trắng rất bình thản, mỉm cười nói: "Tất cả cũng mới chỉ là suy đoán, cũng chưa chắc là hắn thật sự trở về. Bất quá cho dù là hắn, cũng không cần ngươi và ta phải hao tâm tổn trí, phí sức đi tìm, để hắn chủ động tới chịu chết chẳng phải là càng tốt hơn."
"Hắn sẽ nghe lời như vậy?" Nam tử ba mắt kinh ngạc, hắn ta biết nam tử áo trắng luôn luôn ổn trọng, thủ đoạn cao tuyệt, sẽ không nói lung tung.
"Sẽ, không phải do hắn không chịu chết." Nam tử áo trắng thả quyền phổ trong tay xuống, lộ ra nụ cười thản nhiên nói: "Là người thì sẽ có nhược điểm."
"Nói nghe một chút." Nam tử ba mắt bình tĩnh, sát khí trước đó toàn bộ nội liễm.