"Hắn luôn luôn rất khẩn trương và để ý cha mẹ của hắn, nhớ kỹ trận chiến thành danh của hắn là bởi vì cha mẹ của hắn mà lên, bất chấp hậu quả, giết tới núi Bàn Sơn, chém giết đẫm máu với còn chồn già nắm giữ Ngự Kiếm Thuật trong tay, cuối cùng bình sơn diệt trại, chấn động tứ phương."
Nam tử áo trắng êm tai nói, tuyệt đối không gấp gáp.
Nam tử ba mắt mới nghe hắn ta nói như vậy, liền lĩnh ngộ, ánh mắt lộ ra quang mang, trên mặt nổi lên nét tươi cười, nói: "Bắt cha mẹ của hắn để uy hiếp?"
"Đúng, gọi người tới Thuận Thiên động thủ, cũng không nhất định phải giết chết, nhưng phải làm rình rang lên, chính xác xuất thủ, từ đó để Sở Phong rối tung lên." Nam tử áo trắng mỉm cười.
"Như vậy hắn liền sẽ ngoan ngoãn đi tìm cái chết?" Nam tử ba mắt hỏi.
"Người Thuận Thiên xuất thủ nhất định phải thất bại, bị đánh lui, lộ ra chân ngựa, tiết lộ ra là người ở bên Giang Tây sai sử làm như vậy."
"Ồ?"
Nam tử áo trắng nói tiếp đi: "Nhất định phải tự nhiên, không thể tận lực, cái gọi là nước chảy thành sông, hào không đấu vết, như vậy mới trí mạng nhất. Ân, liền để cho một con thú vương ở Giang Tây làm 'Chủ mưu' đi, tốt nhất là một trong những người lần trước vây giết Sở Phong, rất cấp tiến, muốn giết cha mẹ của hắn."
Nam tử ba mắt hỏi: "Nói như vậy, nếu như diễn trò thành công mà nói, chúng ta chẳng phải là muốn đi khống chế một con thú vương trước sao, để nó nhìn giống chủ mưu?"
Nam tử áo trắng gật đầu, khóe miệng hơi vểnh, dáng tươi cười rất nhạt, nói: "Không sai, dưới sự ‘sai sử’ của hắn, dẫn đến cha mẹ của Sở kinh hãi, thụ thương, từ đó để cho Sở Phong tức sùi bọt mép, không kịp chờ đợi đến bình sơn diệt trại, đại sát tứ phương!"
"Hắn sẽ sao?" Nam tử ba mắt chần chờ.
"Sẽ, y theo tính tình của hắn, hắn để ý cha mẹ của hắn như vậy, nhất định sẽ làm, bình sơn diệt trại, từ đó uy hiếp những người khác, không còn dám ra tay đối với cha mẹ của hắn. Nhất là, hắn trước kia cũng đã thề, ai dám động đến cha mẹ của hắn, như vậy thì tính là chạm vào nghịch lân của hắn, so nhằm vào chính hắn còn nghiêm trọng hơn, tất nhiên hắn sẽ thiết huyết tàn sát và trả thù!" Nụ cười trên mặt nam tử áo trắng rất đậm.
"Có ý tứ!" Nam tử ba mắt cười.
"Hắn vì chấn nhiếp những người mang địch ý khác, bảo đảm sự an toàn của cha mẹ của hắn, nhất định sẽ làm như thế, dữ dằn xuất thủ, mà đây chính là cơ hội của chúng ta, chờ ở nơi đó, lặng lẽ chờ hắn lên cửa chịu chết!" Nam tử áo trắng ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, thu liễm dáng tươi cười.
"A, rất tốt, ta chờ mong hắn chính mình chủ động tới cửa đi tìm cái chết." Nam tử ba mắt gật đầu, sau đó lại nói: "Ta đang muốn đi núi Tam Thanh thăm hỏi Hắc Long, có cần đem tin tức thú vị này nói cho hắn ta biết hay không, chúng ta sắp săn giết Sở Ma Vương."
"Đương nhiên phải nói cho hắn ta biết, bởi vì hắn ta cũng muốn tham dự vào, đến lúc đó chúng ta tam đại cường giả liên thủ, cùng nhau cầm xuống Sở Phong." Nam tử áo trắng nói ra.
"Có cần phải sao? Chỉ cần một mình ta là có thể giết hắn dễ như trở bàn tay.” Nam tử ba mắt nhàn nhạt nói ra, chướng mắt Sở Phong, chưa từng đem hắn coi là người cùng cấp độ, mang theo cười gằn cùng khinh miệt.
"Để cho ổn thỏa, cần gọi Hắc Long, ta làm việc cầu ổn, nhất định phải bắt lấy hắn, không cho hắn một tơ một hào cơ hội, nếu không lỡ như để cho hắn chạy thoát sẽ rất phiền phức." Nam tử áo trắng kiên trì, ánh mắt lập lòe.
"Tốt, theo ý ngươi, ta đi núi Tam Thanh, trên đường thuận tiện tuyển một thú vương thích hợp làm coi tiền như rác, làm 'Kẻ chủ mưu', hắc hắc!" Nam tử ba mắt đứng dậy, nguyên bản hắn ta cũng muốn đi núi Tam Thanh, bây giờ càng thêm không thể chờ đợi.
Từ sau khi thiên địa dị biến, giá cả của đỉnh cấp biệt thự ngoài thành rớt xuống ngàn trượng, không người hỏi thăm, bởi vì không có bao hộ an toàn.
Bây giờ ở ngoài thành có rất nhiều hồng hoang đại sơn đứng sừng sững, đột ngột xuất hiện, cách rất xa đều có thể nghe được tiếng vượn hót hổ gầm, còn ai dám ở biệt thự vùng ngoại ô.
Sở Phong đi lại trong vùng đất này, hắn chuẩn bị nghỉ ngơi ở gần đây, cũng không vào thành, miễn cho bị người khác nhận ra.
Nhưng mà, hắn mới cảm ứng được đến dao động năng lượng cường đại, đối với cường giả vương cấp khác mà nói, đây tuyệt đối được xưng tụng kinh khủng!
"Cường giả đột phá sáu đạo gông xiềng?" Trong lòng hắn chấn động, rất giật mình.
Cỗ dao động đáng sợ đó, chính là lúc nam tử ba mắt nổi giận đem chủy thủ màu lam đâm nát bàn trà tạo thành, bị Sở Phong rõ ràng bắt được.
Bây giờ hắn thực lực đại tiến, thần giác bén nhạy doạ người, dù là cách xa khu biệt thự đó năm sáu dặm, cũng có thể cảm ứng được.
Sở Phong giống như u linh, yên lặng chạy tới khu vực đó, thả người nhảy lên, tiến vào khu biệt thự, trốn ở trong lâm viên, nhìn chằm chằm nơi nào đó.
Trước đó thần giác bắt được dao động có nguồn gốc từ tòa biệt thự khí phái nhất đó.
Sau đó không lâu, hắn nhìn thấy một nam tử áo trắng đưa một nam tử tóc tím đi ra.
"Thể nội ẩn núp lấy huyết khí hùng hồn mà kinh khủng, hai người này đều không đơn giản, muốn đi đâu chứ? !" Sở Phong ánh mắt nhấp nháy.
Sau đó, ánh mắt hắn ngưng tụ, bởi vì nhìn thấy mi tâm của nam tử tóc tím đó lại có một con mắt nằm dọc, tuyệt đối không phải là nhân loại.
Đáng tiếc, hắn cũng không biết đây chính là chủ nhân phía sau bộ đĩa bay truy kích hắn ở núi Long Hổ.
Nhưng mà, Sở Phong ý thức được, nam tử mặc áo trắng này khả năng không phải hạng người lương thiện, đi cùng với dị loại cường đại như vậy, đi vào Giang Tây, có lẽ cũng vì hắn mà tới.
Rống!
Rít lên một tiếng, nam tử ba mắt đó giống như một tia chớp tím, cực tốc đi xa, rời đi khu biệt thự, tốc độ thật nhanh, quả nhiên là một vị cao thủ tuyệt thế.
Sở Phong vẫn luôn không hề động, tiềm phục tại đây, từ sau khi đem năng lượng tinh thần và năng lượng của nhục thân dung hợp, hắn có một loại năng lực kỳ dị, giống như là hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh, thần giác của các vương giả khác mất đi hiệu lực đối với hắn.
Lần trước, đêm giết thập vương, thời khắc sống còn hắn sở dĩ có thể đào tẩu, cũng là bởi vì như vậy, trên đường dung hợp năng lượng tinh thần khắp toàn thân, ven đường không có để lại mảy may khí cơ, những vương giả đó không truy tung được hắn.
"Nam tử mặc áo trắng này dáng tươi cười ôn hòa, thật đúng là tuấn lãng." Sở Phong kinh ngạc, đây là một tuyệt thế mỹ nam tử khó gặp!
Bất quá, hắn luôn cảm thấy người này không tính là hạng người lương thiện, đây là một loại trực giác, nhất là nhìn thấy đối phương và một tên nam tử ba mắt đi cùng một chỗ, càng thêm để hắn khó mà sinh ra hảo cảm.
Hai con trâu từng nói cho hắn biết, một vài cường giả của Hải tộc tới, có Long Nữ, có Hải Thần Hổ, còn có Tam Nhãn tộc các loại, chẳng lẽ nam tử tóc tím ba con mắt là người của Hải tộc?
"Hải tộc!" Sở Phong ánh mắt hơi lạnh, hắn thật không có một chút ấn tượng tốt nào đối với Hải tộc.