Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 484 - Chương 502: Sở Phong Rơi Lệ (1)

Thánh Khư Chương 502: Sở Phong rơi lệ (1)

Bây giờ, khoảng cách từ Hồng Đô đến núi Tam Thanh phải hơn ba nghìn cây số, so với trước đây cũng không biết xa hơn bao nhiêu.

Nhưng đối với Sở Phong hiện tại mà nói thì chẳng đáng kể chút nào, hắn lập tức gia tăng tốc độ gấp năm lần tốc độ âm thanh.

Giờ đây đột phá được gông xiềng trung tâm, hắn có một thân sức mạnh hùng hồn, huyết khí cuồn cuộn, thể lực tăng vọt. Cho dù phải duy trì tốc độ chạy gấp năm lần vận tốc âm thanh cũng đủ sức kéo dài liên tục hơn nửa giờ.

Điều này cũng có nghĩa là trong nửa giờ hắn có thể chạy tới núi Tam Thanh, một bước được ba nghìn cây số!

Như vậy tuyệt đối kinh thế hãi tục, còn nhanh hơn đi bằng máy bay.

Một nhân loại với cơ thể từ máu thịt, chỉ là chạy trên mặt đất mà thôi, nửa giờ đã có thể đi xa hơn ba nghìn cây số, cái này quả thực có hơi kinh khủng.

Người cổ đại từng nói về lục địa thần tiên, cũng chỉ đến thế.

Sáng dạo Đông Hải, chiều ngủ Côn Luân, năng lực cổ đại chính là để làm được như thế. Dưới cái nhìn của Sở Phong, hoàn toàn có thể, đợi đến khi tốc độ của hắn nhanh hơn chút nữa, chỉ cần chạy trên mặt đất là có thể làm được.

"Sở Phong, cẩn thận chút đi!" Hoàng Ngưu căng thẳng nói với hắn, bảo hắn về tin tức Hổ Đông Bắc thăm dò được. Người Hải Tộc tiết lộ, Hắc Đằng đã lấy được đại sát khí tộc nhân Nam Hải đưa tới, hiện tại rất đáng sợ.

Tảng sáng, tin tức này được truyền đi trong phạm vi nhỏ. Hải tộc rất hung hãn, nói cường giả Nhân Tộc nếu như không biết điều, nhất định tiêu diệt!

"Chuyện gì, Hải Tộc tự tin thế hả, tuyên bố có thể áp chế được cường giả tuyệt thế Nhân Tộc?!"

"Ừ, nghe nói Long Cung có nhiều di tích, thậm chí còn sót lại sào huyệt chân long. Nếu như một số Hải Tộc đào được vũ khí trong truyền thuyết, quả thực có thể áp chế nhân vật đột phá sáu đoạn gông xiềng."

"Có khi là thật, đến cả địa bay Long Cung cũng đào được."

Tin tức vừa truyền ra, gây ra chấn động, khắp nơi đều khẩn cấp bàn bạc nghiên cứu đối sách.

Chút ẩn ý Hải Tộc lộ ra đã khiến các vương giả trên mặt đất phải kiêng kỵ, hành động kế tiếp của Hải Tộc thuận lợi hơn rất nhiều.

Sở Phong không hề sợ hãi, một đường giết đến núi Tam Thanh. Trên người hắn không phải không có pháp binh, cái chùy Tử Kim Lôi Điện rất tốt, hơn nữa còn có đại sát khí Kim Cương Trác này.

Hiện tại hắn đang truyền năng lượng vào Kim Cương Trác, nếu như đánh ra, khẳng định uy lực lại tăng vọt!

Sáng sớm, mặt trời xán lạn, ánh vàng chiếu rọi, xua tan sương mù trong rừng núi, khiến cơ thể thêm phần ấm áp.

Sở Phong chạy tới, thực sự chỉ dùng hơn nửa giờ đã tới sát núi Tam Thanh. Loại tốc độ này mà truyền đi, đủ để hù chết người.

Nói chính xác thì khoảng cách tới núi Tam Thanh còn mười mấy dặm nữa. Bước chân Sở Phong chậm lại, hắn đi trong rừng, hít thở bầu không khí tươi mát, đằm mình dưới ánh bình minh, vận hành phương pháp hô hấp của mình.

Chạy vội đường dài, cơ thể hắn nóng hầm hập, nghỉ ngơi lấy sức như thế này rất cần thiết, giúp cả thân thể của hắn buông lỏng bớt.

Cũng là dưới trạng thái này, thần giác của hắn nhạy bén hơn bình thường, phủ khắp cánh rừng, tỏa ra các phía, cảm thụ được chuyển động của cấp Vương ngoài mười dặm.

Vùng đất này có cường giả!

Sở Phong bước một bước, vừa tiến hành phương pháp hô hấp điều hòa bản thân, vừa tìm kiếm.

Đứng trên một đỉnh núi, hắn trông thấy bóng người trong dãy núi, có bốn người vây quanh một mảnh rừng, đang tiến hành đo đạc khảo sát gì đó.

"Hải tộc?!" Ánh sáng trong mắt Sở Phong tăng lên.

Đồ trang sức bốn người kia đeo rất đặc sắc, có vỏ sò rồi cả san hô, đồng thời có mùi biển phảng phất. Khứu giác Sở Phong quá nhạy bén, cách rất xa đã có thể ngửi được.

Hắn biết Hắc Đằng dưỡng thương ở núi Tam Thanh, bây giờ phát hiện Hải tộc, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn cùng một giuộc với con giao xà đen kia.

Bốn người nọ rất đồ sộ, cũng rất vạm vỡ, miệng rộng đầy răng nanh, vừa nhìn đã thấy hung hãn, không phải nhân vật dễ trêu chọc.

"Bốn người này hẳn đến từ một chủng tộc, rốt cuộc bản thể là gì nhỉ?" Sở Phong chạy một quãng đường xa như thế, còn chưa được ăn sáng. Hắn cân nhắc, có thể làm một bữa hải sản.

Sau đó hắn thấy bốn người kia mỗi người ôm một cây cột đồng, đều cao hơn một người, khắc rất nhiều đường hoa văn, thoạt nhìn có ve thần bí. Bốn người lần lượt bước đến bốn hướng khác nhau, đem mảnh đất núi ấy vây lại bên trong.

"Đang làm cái gì vậy?" Sở Phong nghi hoặc.

"Ồ, tạm thời ổn rồi. Đáng tiếc, Sở Phong kia có khi đã chết, hắn dám đến thật chắc chắc bị làm thịt, giúp thái tử Hắc Long báo thù."

"Thái tử Hắc Long thật sự đáng thương, gặp phải một nhân loại như vậy trong lúc cơ thể trọng thương, thành ra hai bên đều thiệt. Nếu như cơ thể khỏe mạnh, chỉ bằng tên nhân loại mới đột phá bốn đoạn gông xiềng đã sớm bị thái tử Hắc Long một tát đập chết."

Đám người kia đang nghị luận, bất bình thay cho Hắc Đằng.

Sở Phong nhìn chằm chằm khu vực ấy, bốn cây cột là đại sát khí đối phó cường giả nhân loại tuyệt đối?

Hắn quan sát một lúc lâu cũng không nhìn ra manh mối gì. Hắn tin chắc, chỉ cần mình không bước vào chỗ đấy, đoán chừng sẽ không có vấn đề gì.

Sở Phong không trì hoãn nữa, cứ thế đi về phía trước, xuyên qua cánh rừng, lại gần bốn vị cường giả Hải Tộc.

Cảm nhận kĩ lưỡng, hắn rất ngạc nhiên. Bốn người đều là cường giả đột phá năm đoạn gông xiềng, dứt khoát được coi là lực lượng đáng sợ, đủ để nghiền ép một phương!

Thật ra, bốn bị Hải tướng này là kẻ dưới quyền nhị ca của thái tử Hắc Long, đều rất hung mãnh.

Bốn người này đang bàn về Sở Phong, còn nghĩ có lẽ hắn chết rồi, thời gian dài vậy vẫn chưa xuất hiện, hẳn là trọng thương mất mạng.

"Thật đáng tiếc, hy vọng hắn còn sống biết bao!" Một người than thở.

Sở Phong kinh ngạc, lộ ra ý cười. Lẽ nào mấy cường giả Hải Tộc này thật ra rất tán thưởng và khâm phục hắn?

Nhưng mà ngay sau đấy hắn liền đen mặt.

"Đúng thế, ông trời phù hộ hắn, chứ còn sống rồi xuất hiện thì sau đấy vẫn bị mình một tát đập chết!"

Đám người này hi vọng hắn không chết, để bọn chúng xử lí triệt để, hơn nữa còn muốn mạnh mẽ bá đạo trước mặt chư vương mà đánh hắn từ sống sờ sờ thành chết thảm, dọa sợ Nhân Tộc.

Ông nội ngươi! Sở Phong chửi thầm. Hắn giống như một u linh đi ra từ trong rừng, đón lấy ánh bình minh, mang theo từng luồng sương mù cuối cùng.

"Ôi chao, có nhiều thêm một người?!" Một tên phát hiện ra hắn, lộ vẻ hoảng sợ.

"Sao nhìn cứ quen quen?" Tên khác giật mình, chỉ vào Sở Phong nói: "Ngươi là... Sở Phong, vẫn còn sống!"

Soạt soạt soạt soạt!

Bốn người đồng loạt chuyển động, cũng không phải liều chết xông lên. Tuy lời ban nãy rất bá đạo, nói muốn một tát đập chết Sở Phong nhưng sau khi ngoài ý muốn phát hiện chính chủ tới thì đồng loạt bỏ chạy.

Sở Phong nhìn ra, bốn người này tránh né mấy cây cột đồng chôn dưới đất núi, không tiến vào, như vậy là muốn dụ hắn xông vào.

Hắn dù mạnh đến vô địch nhưng cũng không muốn kết thúc chuyện này quá dễ dàng. Hắn không tùy tiện đặt chân vào khu vực đó, trực tiếp đi đường vòng đuổi theo bốn người.

Bình Luận (0)
Comment