Cách rất xa, hắn ném ra một quyền, tay phải quang diễm sôi trào, đây là năng lực đạt được lúc hắn đột phá đạo gông xiềng thứ nhất, lực công kích khổng lồ, đánh xuyên qua ngôi biệt thự đó, khiến nó sụp đổ thành tro tàn.
Đáng tiếc, người sớm đã không ở đó, vùng đất này im ắng.
Với thần giác của Sở Phong, trong phạm vi vài dặm có sinh vật hoạt động thì đều không chạy khỏi cảm giác của hắn, hắn tin chắc người trẻ tuổi áo trắng đó không có ở đây.
"Đáng tiếc." Trong mắt của hắn chớp động ánh sáng lạnh lẽo.
Bất quá, hắn cũng không có lo lắng nhiều, được Lục Thông nhắc nhở, núi Võ Đang lão Tông Sư hẳn là sẽ không bị tập kích giết chết.
Nếu như lão Tông Sư không biết ngọn ngành, cảm thấy cùng là Nhân tộc, thân cận với người áo trắng đó, vậy đúng là có khả năng sẽ bị độc thủ.
Bây giờ có phòng bị, thân là cao thủ tuyệt thế đột phá sáu đạo gông xiềng, muốn giết ông ấy cũng là chuyện rất khó.
"Không được hắn ta đúng là cái mầm hoạ, sớm biết như vậy ta đã trực tiếp bóp chết hắn ta!" Sở Phong tự nói.
Bất quá, hắn lại cười, đem một nhân vật ngất trời như vậy ném vào trong thùng rác, đoán chừng Hình Ý tông sư này sẽ tức đến phát điên, cả một đời đều không quên được.
"Sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt, liền dùng Hình Ý Quyền đánh chết ngươi!" Sở Phong nói ra, quay người rời đi, biến mất ở trong ánh tà dương.
Hắn suy đoán, Hình Ý tông sư giết Ngô Khởi Phong là vì muốn chiếm được Thái Cực Quyền Phổ.
Buổi chiều, hắn đi vào thành thị lớn nhất của Giang Tây - Hồng Đô, nhìn xem ánh đèn neon lấp lóe, từng tòa nhà cao chọc trời, hắn lắc đầu, chính mình cũng sắp thành dã nhân, thoát ly đô thị.
Hắn nhét đầy cái bao tử, uống vài chén rượu, lần nữa rời đi, bây giờ còn không phải lúc trở về đô thị, còn có việc phải đi làm.
"Sở Phong, đã xác định, Hắc Đằng còn đang ở trong nui Tam Thanh, hơn nữa ngươi phải cẩn thận một chút, Đông Bắc Hổ dò la được tin tức từ Hải tộc, có người từ Nam Hải đưa vũ khí tới cho hắn ta, cẩn thận một chút!"
"Được, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi giết hắn ta!" Sở Phong gật đầu, nên giải quyết trước một cái đại địch.
Hắn biết, chuyện chính mình trở về cũng không giấu diếm được bao lâu, dù là trốn ở trong tối, cũng sẽ dần dần bị người cảm nhận được, nhất là sau khi hắn xuất thủ.
Đến lúc đó, tất nhiên sẽ có sóng to gió lớn, sẽ bộc phát tuyệt thế đại chiến!
Buổi chiều, Sở Phong ở trong biệt thự chú tâm nghiên cứu Hình Ý Thập Nhị Chân Hình, càng thêm cảm thấy nó tinh diệu, trên mặt lộ nụ cười vui sướng.
Đến cuối cùng hắn thi triển chân hình này đến chân hình khác, lúc này hô hấp của hắn dần dần tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, quanh thân phát sáng, toàn thân lượn lờ bảo huy, oánh oánh lập lòe.
Lúc này, theo hắn hô hấp, trong mũi miệng, giống như có tiếng long ngâm, hổ khiếu, ưng minh, chim én nỉ non, quanh thân như Thần Kim đúc thành, kiên cố bất hủ!
Sở Phong biết, bản thân mình đã tìm đúng, rảo bước tiến lên trên con đường Hình Ý, dần dần nắm giữ phương pháp hô hấp giấu bên trong mười hai chân hình!
Chuyện này có chỗ tốt cực lớn đối với hắn, nhiều thêm một loại phương pháp hô hấp, liền tương đương với không duyên không cớ nhiều thêm một đoạn thời gian tiến hóa, tăng lên thể chất, đẩy mạnh bản thân thuế biến.
Đối mặt với ánh sao, đón ánh trăng, trên người hắn có sương mù mông lung lượn lờ, phát sáng trong mơ hồ, huyết khí trong cơ thể thịnh vượng như biển, hắn càng thêm mạnh mẽ!
Ở buổi tối hôm ấy, Hắc Đằng chiêu đãi nam tử ba mắt ở trong một tòa đạo quán trên núi Tam Thanh, hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện với nhau, đều nở nụ cười thỏa mãn.
Bởi vì, bọn họ đang hợp mưu giết Sở Phong, Hắc Đằng cũng cho rằng chủ ý đó của Từ Thanh cũng không sai, cùng đi tìm Sở Phong, chi bằng khiến cho hắn tự mình chủ động đến cửa chịu chết!
"Nghe nói Nam Hải phái tới mấy người cao thủ, muốn giúp ngươi thu thập Sở Phong?" Nam tử ba mắt hỏi.
Hắc Đằng gật đầu, nói: "Ừm, là thủ hạ của Nhị ca của ta, bốn vị Hải tướng quân, mang đến Tỏa Long Thung, có thể bố trí xuống một cái trận vực, Sở Ma Vương nếu như tới thì cho dù có chắp cánh cũng khó thoát!"
Nam tử ba mắt cười nói: "Vậy ta an tâm, sáng mai ta sẽ rời đi, đi tìm một cái thú vương thích hợp làm 'Kẻ chủ mưu', làm kẻ gánh tội thay."
Cũng là một đêm khuya, tuổi trẻ tông sư Hình Ý Quyền, Từ Thanh đi lại trong vùng núi, ánh mắt băng lãnh, hắn ta tạm thời không có liên hệ với nam tử ba mắt, bởi vì trong lòng hắn ta có các loại ý nghĩ khác, thậm chí hoài nghi đến trên đầu Hải tộc!
Buổi sáng, trời còn chưa sáng, Sở Phong liền lên đường, chạy tới núi Tam Thanh!
Sáng tinh mơ, mặt trời mới chớm, trên núi Tam Thanh sương trắng vờn quanh, được ánh bình minh chiếu rọi đỏ rực, vàng óng, không khác nào tiên cảnh.
Trong một đạo quán, cường giả Tam Nhãn Tộc đi ra đón bình mình, đứng trên đỉnh núi hít sâu một hơi, nói: "Đúng là một nơi tốt, không hổ là danh lam thắng cảnh Đạo giáo."
Trên núi, từng gốc cổ tùng xanh tươi mơn mởn, giống như chúc long ngủ đông. Trên vách đá dựng đứng, thác nước như ngân long đổ xuống. Chân núi, Bích Đầm sâu thẳm, tựa như có chân long ẩn núp dưới đó.
Tia ban mai chiếu xuống, trên đỉnh núi trời quang mây tạnh, cả khu đạo quán đều xuất hiện hào quang vàng óng, lộ vẻ thần thánh hẳn lên.
"Nếu như thích, ta ở đây tiễn ngươi." Hắc Đằng mang theo ý cười. Hắn ta bây giờ đã trở thành người thân.
Từ lúc hắn đến núi Tam Thanh đã trực tiếp chiếm lấy đỉnh Ngọc Hư trong ba ngọn núi, giết chết hai sinh vật cấp Vương đứng đầu đỉnh núi này, cũng đã nuốt chửng.
"Mục tiêu của ngươi và ta đều là núi Long Hổ, nơi đây có thể coi là chốn tạm nghỉ chân." Nam tử ba mắt cười nói, vóc người hắn ta rất cao, tóc tím xõa tung, trên gương mặt khôi ngô tràn đầy tự tin, hắn ta tạm biệt Hắc Đằng: "Mặc dù ngươi đã chữa khỏi vết thương nhưng vẫn nên cẩn thận chút, dù sao chiếm giữ một nơi thắng cảnh đương nhiên sẽ chọc người ta thèm khát."
"Người nào dám đến, giết kẻ đó đến mức quỷ khóc thần gào!"Hắc Đằng ngạo nghễ đáp, chỉ tay về phía ánh bình minh vàng rực rọi xuống núi: "Đợi đến lúc ta có thể tùy ý bố trí cọc Tỏa Long, thèm quan tâm người tới là cung chủ Ngọc Hư Cung hay là tông sư núi Võ Đang, đến một người giết một người, đến hai người giết một đôi!"
Nam tử ba mắt lắc đầu, nói: "Cọc Tỏa Long dù sao cũng là vật chết, người ta không đặt chân vào thì ngươi còn cách nào nữa? Chưa kể mặt đất không như đại dương, muốn bố trí cọc Tỏa Long còn phải nghiên cứu hướng đi của mạch đất."
"Không sao, bốn vị Hải tướng quân đang tìm kiếm, trên mặt đất với Long Cung không khác nhau nhiều lắm!" Hắc Đằng đáp lại.
Nam tử ba mắt mỉm cười, con mắt nơi mi tâm tỏa sáng, hắn ta nói: "Hắc Đằng ngươi quá coi trọng mặt mũi, chắc chắn chịu thiệt, hoặc là có biến cố gì lập tức báo cho chúng ta, đừng có lại một mình trốn đi liếm vết thương."
Cường giả Tam Nhãn Hải Tộc xuống núi rời đi.
Sau khi thiên địa dị biến, rất nhiều khu vực xuất hiện không gian gấp. Núi lớn hồng hoang san sát, dẫn tới cự ly giữa các vùng tăng lên gấp mười lần hơn.