Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 487 - Chương 503: Sở Phong Rơi Lệ (2)

Thánh Khư Chương 503: Sở Phong rơi lệ (2)

Bốn tên Hải tướng biến sắc, bọn chúng ý thức được, Sở Phong có lẽ đã phát hiện ra cây cột đồng mà chúng mai phục.

"Liều mạng với hắn, làm thịt Sở Ma Vương!" Một người quát khẽ, ba kẻ còn lại gật đầu, cùng đánh về phía trước.

"Bằng các ngươi mà cũng dám giao thủ với ta?" Sở Phong trưng ra nụ cười nhàn nhạt.

Mặc dù đều là sinh vật đột phá năm đoạn gông xiềng, thế nhưng bốn người này sao có thể so với hắn.

"Ngươi là cái thá gì, đối với Hải Tộc mà nói, tất cả sinh linh hay cao thủ tuyệt thế trên mặt đất, đều có thể nghiền ép!"

Ầm!

Bốn người giết đến, đồng loạt ra tay.

Sở Phong có ý muốn kiểm tra thực lực của chính mình, thi triển Hình Ý hình hổ thuộc mười hai chân hình Hình Ý. Lập tức, hắn như một thần hổ tuyệt thế, bạo phát sát khí mãnh liệt, dữ dội ngút trời!

Hắn nhảy lên một cái, đánh về phía một tên, quả thực như hổ dữ cổ xưa xuất thế, sở hữu sức mạnh vô địch. Ầm một tiếng, hình hổ quyền của hắn va chạm với một tên.

Phụt!

Chớp mắt, cánh tay của kẻ đó nổ tung, biến thành một đám sương máu, còn kẻ đó thì kêu lên thất thanh.

Tiếp đến, Sở Phong thi triển hình gấu, dùng sức mạnh sở trường, đột nhiên đánh ra một chưởng, hào quang màu vàng đất bùng lên, oành một tiếng, trực tiếp khiến kẻ cụt tay kia tan xương nát thịt.

"Sao có thể?" Ba tên cường giả Hải Tộc còn lại đều khiếp sợ, nhìn Sở Phong thể hiện, chẳng khác nào kẻ mạnh tuyệt thế đã đột phá sáu đoạn gông xiềng.

Nhưng theo tin tức mà chúng thu được, Sở Phong không phải mới đột phá được bốn gông xiềng hay sao?

Dựa theo những gì chúng thấy trước mắt, cho dù thái tử Hắc Long không bị thương cũng chưa chắc đã là đối thủ của người này. Tin tức trước đấy có sai lầm!

"Rút!"

Ba tên Hải Tướng còn sót lại thực sự không dấy lên được chiến ý, tê cả da đầu, xoay người bỏ chạy.

"Trốn được sao?" Sở Phong cười lạnh, đuổi giết bọn chúng. Với tốc độ gấp năm lần vận tốc âm thanh, ai có thể chạy trốn nổi?

Trên ngọn núi cao nhất của núi Tam Thanh.

Sau khi Hắc Đằng tiễn nam tử ba mắt đi vẫn luôn đứng đó phơi nắng.

Giao xà thích được ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi. Lúc này hắn ta cảm thấy toàn thân thư thái.

Hắc Đằng biến về bản thể, dài vài trăm mét, vắt ngang đỉnh núi, nửa thân thể rủ xuống tận vách đá. Toàn thân nó đen nhánh, sau khi được ánh bình minh soi sáng thì tỏa ra ánh sáng đen, lớp vảy mờ ảo nhưng được đúc thành từ vàng đen.

Cảnh tượng này có chút dọa người, một con giao xà lớn như vậy nằm ngang trên đỉnh núi, nếu như người bình thường trông thấy chắc chắn bị hù chết.

Hắc Đằng chưa phát hiện ra kẻ địch đã gần sát, có điều dù biết có cao thủ tới hắn ta cũng không sợ. Bản thân là cường giả Hải Tộc đột phá sáu đoạn gông xiềng, căn bản chẳng sợ sinh linh nào trên mặt đất.

Hiện tại vết thương của hắn ta đã khỏi lại càng thêm kiêu ngạo, không đem những người đó để vào mắt.

"Hửm? Không đúng!"

Hắc Đằng rất mạnh, dù cách nhau mười mấy dặm nhưng hắn ta vẫn nghe được tiếng thét, cảm thụ được khí tức cường đại vương giả tỏa ra trong núi rừng xao động.

Ầm!

Hắc Long trực tiếp nhảy lên từ núi Tam Thanh, giống như một con thiên long đen tuyền bay ngang trời, hướng về nơi xảy ra chuyện.

Đến cấp độ của hắn ta bây giờ quả thực như cưỡi mây lướt gió, từ đỉnh núi này nhảy sang đỉnh núi khác, tốc độ cực nhanh, cũng phải gấp bốn vận tốc âm thanh.

Mặc dù không bằng Sở Phong nhưng loại tộc này cũng rất khủng bố.

Rất nhanh hắn ta đã chạy hơn mười mấy dặm, tới gần nơi có chuyện xảy ra.

"Hửm?!"

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ vảy trên người Hắc Đằng giương lên, không khác nào nhân loại bình thường dựng đứng lông mao. Hắn ta vừa kinh vừa sợ.

Hắn trông thấy bốn tên Hải Tướng bị người ta đánh gục hoàn toàn, máu tươi khắp rừng, biến thành bản thể là những con cá mập khổng lồ.

Càng khiến hắn ta phẫn nộ chính là hắn ta nhìn thấy một người, ấy còn là Sở Phong vẫn sống sờ sờ đứng đó. Hơn nữa là đao phủ ngày hôm nay, giết bốn tên Hải Tướng.

"Sở Phong!" Hắc Đằng nổi giận.

Thân thể đen tuyền dài vài trăm mét nhất thời xếp thành một ngọn núi nhỏ, vô cùng lạnh lùng nhìn xuống Sở Phong, sát khí ngút trời.

Đằng xa, Sở Phong đang nướng thịt cá mập, vừa nướng vừa nhíu mày bởi vì quá nặng mùi.

"Ngươi quả nhiên to gan lớn mật!" Hắc Đằng giận vô cùng, triệt để phẫn nộ. Sở Gió dám đứng trước mặt hắn ta, nướng thủ hạ của nhị ca cũng chính là bốn tên Hải Tướng đó.

"Cút, đừng quấy rầy ta ăn sáng!" Sở Phong chẳng buồn đứng dậy, cũng không vội vã giết Hắc Đằng, vẫn ở chỗ cũ nướng thịt cá mập.

"Ngươi chết chắc!" Hắc Đằng nổi điên, trong lòng vẫn nhịn một luồng oán khí. Lần trước cơ thể hắn ta suýt thì gãy thành hai khúc đã tích thành một bụng lửa giận. Không phải hắn ta không đánh lại mà do cơ thể có vấn đề.

Hiện tại vết thương đã khỏi, hắn ta hận không thể lập tức tìm thấy Sở Phong sau đó chậm rãi phân thây hắn.

Nhưng mà biểu cảm tiếp theo của Sở Phong khiến Hắc Đằng ngẩn ra, không vội xuất thủ.

"Khụ..." Sở Phong ho khan, nước mắt cũng chảy ra.

Hắc Đằng hoài nghi, lòng tràn đầy khó hiểu, xảy ra chuyện gì?

Sở Phong cắn một miếng thịt cá mập nướng, lập tức không chịu nổi phải phun ra, hơn nữa còn ho khan không ngừng, cái vị kia cũng quá...

Hắn bị mùi vị đó làm cho buồn nôn, chua đắng tanh hôi, nhất là còn mang theo mùi khai của nước tiểu.

"Ông nội nó!" Hắn không nhịn được muốn đánh người. Ăn nhiều sinh vật cấp vương như vậy chưa có lần nào như hôm nay, khó ăn đến mức hắn muốn chửi thề.

Sở Phong không chịu nổi, đem thịt cá mập ném vào đống lửa, đồng thời rút điện thoại ra kiểm tra, vì sao lại khó ăn như vậy.

Sau khi hắn xem xét xong, gương mặt cũng tái xanh, vô cùng chật vật. Thật sự hối hận chết, ăn thịt cá mập gì chứ.

Chất thải cá mập là thải từ bên ngoài thân, hàm lượng phân ure trong thịt rất cao, cực kì tanh hôi.

"Ọe!"

Sở Phong nôn ra, gương mặt thật sự tái mét.

Giờ phút này hắn khó chịu như vừa nhai phải giày thối, nôn khan không ngừng, ứa cả nước mắt.

"Em gái ngươi... Tức chết ta rồi!" Sở Phong lớn giọng. Thân là người phàm ăn, nếm bao nhiêu sinh vật cấp Vương hầu như tinh túy mỹ vị, lần đầu gặp tình cảnh này.

"Ông nội nó Hắc Đằng, ngươi cố ý chứ gì, tìm bốn con cá mập đến hại ta?!" Sở Phong kêu lên, muốn liều mạng đến cùng.

Hắc Đằng chưa hiểu chuyện gì, hắn ta còn đang phẫn nộ đây, oán khí đầy bụng chưa bộc phát thì cái tên đối diện đã giết mất bốn viện thủ, giờ lại bày ra bộ dạng người bị hại? Cái gì nhịn được chứ cái này thì không, Hắc Đằng nổi giận, nhào về phía trước.

"Họ Sở, ngươi đi chết đi!"

"Con sâu đen, đáng chết là ngươi, dám hại ta, xem ta đánh chết ngươi!" Sở Phong thật sự bị chọc tức, hắn lau nước mắt do vừa ho vừa nôn, cơ thể lướt về phía trước.

Trong ánh ban mai, mặt trời tỏa ra hào quang vàng óng soi xuống cả khu rừng. Mây mù bị xua tan, đất rừng đều được chiếu một màu ánh vàng rực rỡ, đến lá cây xanh biếc cũng đang phát sáng.

Bình Luận (0)
Comment