Sở Phong khá bình tĩnh, nói: "Loại tiểu nhân vật này còn cần tôi ra tay sao? Không phải tôi nói nhà ông già, Ngọc Hư cung đường đường sao lại tha thứ cho bọn chúng làm càn, tranh thủ đi điều động các loại tài nguyên của ông đi, dùng đạn đạo, vũ khí laser nhắm vào Thú Vương trên núi kia, bình định khu vực này, ngay cả cọng cỏ đều không cần để lại! Đến lập uy, dám xông vào Ngọc Hư cung, nhất định phải giết tới bọn chúng sợ hãi mới thôi!"
Lục Thông bị nghẹn họng, nói: "Tôi còn tưởng cậu lại tức giận đến giơ chân, trực tiếp giết qua chứ."
"Cái gì, ông còn mong tôi tự đi à? Tôi chỉ giết sinh vật kéo đứt sáu sợi gông xiềng mà thôi, loại tiểu nhân vật này đừng tìm tôi!" Sở Phong cố ý khoe khoang.
Lục Thông tức giận đau răng, rất muốn đánh hắn.
"Ừm, cậu không nổi điên lên thì tốt rồi, tôi sợ sau khi bị kích thích, cậu mất đi bình tĩnh, bị người ta áp chế." Lục Thông nói như vậy.
"Ông già, ông cứ việc điều động tài nguyên đi, dùng các loại đại sát khí đi san bằng ngọn núi đó, tôi đi quan sát vũ khí nóng bắn rộ pháo hoa, nếu thật sự có cá lọt lưới thì tôi giúp ông dọn dẹp sạch sẽ!" Sở Phong đằng đằng sát khí mà nói thế.
Lục Thông nghe nói thế thì khó được mà không phản đối gì, ngược lại còn khá tán đồng, ông ta nhíu mày lại, sau đó trong mắt đột nhiên phát ra hung quang , nói: "Đúng thật là nên lập uy, nếu không bộ chúng coi tổ chức dị nhân đệ nhất là dễ bắt nạt sao? Một tên Thú Vương ất ơ cũng dám sai khiến thủ hạ xông vào Ngọc Hư cung, thật sự là làm càn!"
Ông ta đã nổi giận, càng nghĩ càng tức, trước có cái ổ chồn hơi ở Bàn Sơn, hiện tại thì bên Giang Tây lại nhảy ra một Thú Vương đang âm thầm hành động.
Thật sự không coi tổ chức dị nhân đệ nhất này ra cái gì sao? Muốn xông vào thì xông vào, còn muốn giết người nữa chứ, Lục Thông thật sự là càng nghĩ càng giận.
Tộc chồn Bàn Sơn bị Sở Phong hủy núi diệt trại, triệt để giết sạch sành sanh, thành tựu uy danh của Sở Ma Vương, hiện tại cũng nên đến phiên Ngọc Hư cung lập uy, giết một người răn trăm người, lôi đình xuất kích để thể hiện uy thế bá đạo.
"Vậy mới đúng, lão già à, ông phải bá khí chút chứ, đừng sợ đầu sợ đuôi, nếu ông không thể biến chu vi trăm dặm thành Hỏa Hải Địa Ngục, vậy thì quá nương tay rồi đó." Sở Phong khuyến khích, cứ như e sợ thiên hạ không loạn.
Bởi vì, kỳ thật hắn cũng đang tức giận, lại có người muốn làm trò với cha mẹ của hắn, mặc dù sớm đã phòng bị, căn bản không gây thương tích gì cho họ được, nhưng vẫn chạm vào vảy ngược của hắn.
Lần này dứt khoát một chút, kính nhờ Ngọc Hư cung ra tay bình định vùng sông núi kia, thanh thế càng lớn càng tốt, làm khiếp sợ cả thiên hạ mới hay ho.
"Nnày!" Lục Thông phì cười, thằng nhãi này đúng là muốn ngắm pháo hoa rồi, còn muốn tiêu diệt trong phạm vi trăm dặm, lỡ đâu ngộ thương kẻ vô tội thì làm sao bây giờ.
"Uy danh hiển hách đều phải kiếm được từ máu tươi, ông đến hạ nặng tay!" Sở Phong nhấn mạnh lần nữa.
"Được rồi, đừng đổ thêm dầu vào lửa." Lục Thông trực tiếp cúp máy, ông ta biết thằng nhãi này đang cố ý kích thích ông, muốn mượn thế của Ngọc Hư cung để gây ra động tĩnh thật lớn, nhằm cảnh cáo các phương thế lực.
Ông ta nhanh chóng liên hệ phía liên quan, khua chiêng gõ trống tiến hành chuyện này, ông ta đã động sát ý.
Sở Phong yên ổn mà luyện quyền, núi Tam Thanh này thật sự rất bất phàm.
Trên ba ngọn núi chính, cổ tùng xanh ngắt ướt át, tử khí lượn lờ bay lên, tràn ngập cả ra, lại thêm thác nước màu bạc chảy rũ xuống, giống y như động phủ của Tiên gia.
Buổi trưa là lúc ánh mặt trời gay gắt nhất, nắng chói chiếu xuống, rơi lên trên đạo quan ngọn núi cao nhất, ngay cả mảnh ngói cũng đang phát ra ánh sáng vàng nhạt, có một loại cảm giác khá thần thánh.
Sau khi Sở Phong hớp một ngụm nước suối, giãn ra gân cốt trước danh sơn, khớp xương vang lên răng rắc, cứ như đang rang đậu, một lần rồi lại một lần diễn dịch mười hai chân hình.
Hô!
Khi hắn thở ra một hơi, hóa thành khí trụ màu trắng, giống như một lưỡi kiếm sắc bén bay ra ngoài mấy chục mét, tuỳ tiện chém xuống một khối đá trên vách đá.
Hắn rất bình tĩnh mà luyện quyền dưỡng thần ở nơi này, chờ đợi tin tức của Lục Thông, chuẩn bị đi qua hổ trợ áp trận!
Núi Vân Lạc cũng có đạo quan, dưới ánh mặt trời gay gắt lại hiện ra nét trang nghiêm mà khí phái.
Nơi đây cách núi Tam Thanh chừng hai ngàn cây số, cũng không được công nhận là danh sơn, nhưng ở đây lại có chút danh tiếng, có vài điển cố của Đạo giáo.
Có điều từ sau khi thiên địa dị biến, trên núi Vân Lạc đã không còn đạo sĩ,đạo quán bị bỏ không, bị một con lửng già chiếm cứ, nó là một sinh vật cấp Vương.
Ở trong Giang Tây, nó cũng được coi là cao thủ một phương.
Lần trước, bầy vương vây giết Sở Phong cũng có mặt của nó, cái chuyện mà vốn mười phần đã chắc chín phần cuối cùng lại kết thúc bằng thất bại, để cho Sở Ma Vương kia đào tẩu, khiến mấy ngày liền sau đó nó cứ cảm thấy bất an.
Không có ai biết con lửng già này giấu thân ở núi Vân Lạc, bởi vì nơi này không mấy nổi danh.
Có điều không cách nào ngờ rằng, lại có tai họa từ trên trời giáng xuống, một cường giả tộc Hải Tam Nhãn đã tới, gã ta chiếm lấy nơi đây, cũng bắt nó gánh tội thay.
Con lửng già khóc không ra nước mắt, có kẻ sai khiến người khác luồn vào Ngọc Hư cung đi giết cha mẹ của Sở Phong, chuyện này cũng không nhỏ, quan trọng nhất chính là thật sự không phải nó làm, nó cảm thấy rất oan uổng.
Nhưng cuối cùng nó vẫn cắn răng mà mặc kệ, dù sao cũng đã tham dự vây giết Sở Phong rồi, sớm đã không đội trời chung, còn có cái gì để sợ nữa chứ, vậy thì cứ nương tựa vào tộc Hải và Khổng Tước Vương đi.
Cường giả của tộc Hải Tam Nhãn - Càn Việt có mái tóc dài màu tím, gương mặt tuấn mỹ, mang theo nụ cười nhạt, mi tâm có một con mắt dọc đang khẽ mở, bắn ra thần quang trong trẻo, gã ta đang ở trong đạo quán của núi Vân Lạc, ngồi đợi Sở Phong đến đây chịu chết.
Con lửng già hầu ở một bên, để một vài ngoại tộc đã hóa hình rót rượu, tiếp đón Càn Việt, mặt mũi toàn là tươi cười, lấy lòng đến cực điểm, bởi vì tộc Hải Tam Nhãn này nhìn thì trẻ tuổi, thế nhưng cũng đã xé nát sợi gông xiềng thứ sáu rồi!
Bây giờ núi Vân Lạc nghiễm nhiên đã là một tòa Yêu Phủ, tất cả đều là ngoại tộc.
Càn Việt nhàn nhạt nói: "Yên tâm, còn có cao thủ sắp tới, một tên Sở Phong nho nhỏ mà thôi, giết hắn dễ như giết gà, sẽ không để ngươi xảy ra điều gì bất trặc đâu, ngồi đợi thu hoạch đầu của hắn đi."
Gã ta căn bản không lo lắng gì, với hắn mà nói, chỉ cần Sở Phong xuất hiện thì sẽ trực tiếp nghiền nát hắn, một tay thôi đã có thể chụp chết!
Nhưng mà, cường giả nhân loại Từ Thanh mà gã ta kết bạn, tông sư Hình Ý trẻ tuổi nhất lại hết sức cẩn thận, đòi nhất định phải bao vây Sở Phong, sợ có ngoài ý muốn xảy ra, lo lắng hắn trốn thoát được.
Điều làm Càn Việt cau mày nhất chính là, Từ Thanh áo trắng lại nhờ được cả Khổng Tước Vương!