Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 496 - Chương 512: Bộc Phát Bất Cứ Lúc Nào (3)

Thánh Khư Chương 512: Bộc phát bất cứ lúc nào (3)

"Thời khắc thu hoạch đã đến."

Sở Phong đều rút bốn cái cột đồng thau ra, dùng nước suối rửa sạch, thu vào trong Ngọc Tịnh Bình.

Sau đó, hắn bắt đầu thu gom thịt giao xà, nửa khúc trên vẫn còn duy trì hoạt tính, cực kỳ tươi ngon, một mớ thịt óng ánh sau khi xử lý sạch sẽ rồi thì cất vào trong bình.

Đáng thương cho thái tử Nam Hải Hắc Long, đường đường là cường giả kéo đứt sáu sợi gông xiềng, bễ nghễ Chư Vương, cứ như vậy đã bị đánh giết.

Tỏa Long Thung của gã ta được xưng tụng là Cổ Khí phi phàm, đã trực tiếp đổi chủ, về phần bình không gian kia càng thần bí, cũng đổi chủ nhân, mà bản thân gã ta thì trở thành món ăn trong mâm của Sở Ma Vương.

Sở Phong biết, một con giao xà lớn như vậy đã bị giết, vắt ngang cả núi rừng, tin tức này không giấu được bao lâu, nhất định sẽ bị người ta phát giác, hắn đã chuẩn bị tốt khi đi ra bên ngoài sẽ đại chiến với rất nhiều kẻ thù.

Sở Phong không hề rời đi, mà ở lại nơi này tăng tiến Hình Ý Quyền, tăng cường chiến lực của bản thân!

Bởi vì, hắn phát hiện quyền pháp phi thường thích hợp hắn, Hình Ý 12 Chân Hình muốn dung nhập vào trong thực chất của hắn, càng là lĩnh hội càng là thuận buồm xuôi gió.

Đây là Nhân tộc quyền pháp, cùng hắn dị thường phù hợp.

Trọng yếu hơn nữa là, hắn đã triệt để nắm giữ phương hô hấp pháp cất giấu trong mười hai chân hình, mỗi ngày tương đương có thêm một đoạn thời gian tiến hóa hữu hiệu.

Sở Phong cảm thấy, tiếp tục như vậy nữa, cho dù không có hoa phấn, hắn chỉ cần dựa theo phương pháp hô hấp vô thượng mà Hoàng Ngưu giao cho hắn, lại thêm tàn pháp Đại Lôi Âm và hô hấp pháp Hình Ý, cũng có thể không ngừng đẩy mạnh thể chất tiến hóa, cho đến khi lột xác toàn phương diện.

Sở Phong luyện quyền ở phụ cận núi Tam Thanh, không vội vã rời đi, vững chắc mười hai chân hình, luân phiên mà vận chuyển ba loại phương pháp hô hấp, hắn cảm thấy huyết khí của bản thân càng ngày càng hùng hồn.

Thịt giao xà chính là món ăn năng lượng cao giúp hắn luyện quyền, quả mọng trong núi thì coi như là rau quả.

Ầm ầm!

Đón ánh mặt trời hừng hực, cơ thể Sở Phong sáng lên óng ánh, giãn ra tứ chi trước thác nước, vung nắm đấm giống như tiếng sấm, ở xung quanh các loài rồng, hổ, hạc, gấu, ưng lại cùng hiển hiện lên, chúng đều là hóa thành năng lượng, mang theo khí tức kinh khủng, cùng bay ra phía ngoài.

Oanh!

Thác nước chảy lên ngược dòng, chung quanh có rất nhiều núi đá hơn ngàn vạn cân còn trôi nổi bay lên, vây quanh hắn mà chuyển động, theo tiết tấu quyền ấn của hắn mà rung lên bần bật, nổ tung.

Lúc này, có rất nhiều người bên ngoài đều đã biết, đó là đại sát khí mà Hắc Đằng của tộc rồng Nam Hải đưa tới, nhìn như muốn tuyệt sát Sở Phong, nhưng thật ra là vì gây khiếp sợ cho các cường giả trên lục địa.

Ngay lập tức mọi người đều đang nghị luận, lòng người bàng hoàng, chẳng lẽ tộc Hải thật sự muốn quy mô tiến công sao?

Hiển nhiên, sau khi công khai tin tức này, mọi người càng kiêng kị tộc Hải hơn, dẫn đến bọn chúng làm việc càng ngày càng thuận tiện, đồng thời cũng dần bá đạo phô trương.

Chỉ có hai con trâu đang cười lạnh, bọn họ đã biết Sở Phong chém giết Hắc Đằng vào sáng sớm hôm nay, khiếp sợ đồng thời cũng rất kích động.

Hiện tại, bên ngoài cứ coi là Hắc Đằng muốn quật khởi, gây chấn động tứ phương, lại không biết rằng vị cường giả tộc rồng Nam Hải này đã bị Sở Phong ăn thịt.

Cho nên, hai con trâu tươi cười xán lạn, chờ mong chuyện trên núi Tam Thanh bị phơi bày ra ánh sáng, đến lúc đó khẳng định sẽ dọa sợ cả đám cường giả.

Chính chủ Sở Phong thì đang luyện quyền, đang dưỡng sinh, đang tích trữ sức mạnh, trận chiến đánh giết Hắc Đằng giúp cho hắn thu hoạch được nhiều thứ, cảm ngộ dành cho mười hai chân hình cũng càng sâu.

Hắn chuẩn bị bộc phát, đi giết Chư Vương vào bất cứ lúc nào!

"Đến cùng Sở Phong đang ở nơi nào, chẳng lẽ đã chết thật rồi sao?"

"Hắc Đằng đã chữa khỏi vết thương, cũng cho người mang đại sát khí từ Nam Hải đến, thực lực sẽ càng khủng bố hơn, cho dù Sở Phong còn sống, chỉ sợ cũng không địch lại được."

"Cả hai vốn cũng không phải cùng một cấp độ, một bên kéo đứt sáu sợi gông xiềng, là sinh vật cấp Vương cấp cao nhất, một bên thì chỉ mới kéo đứt bốn sợi. Lần trước trước cuộc đại chiến của bọn họ, bởi vì Hắc Đằng đã bị trọng thương, cho nên hai người mới giữ thế hoà không phân thắng bại mà kết thúc, lần này Sở Phong lại giao thủ với hắn ta, rất khó giành được phần thắng."

Ở bên ngoài, bất kể là nhân loại hay ngoại tộc thì cũng đang xì xầm bàn tán.

Dù là người có thiện cảm với Sở Phong, trong đáy lòng càng nghiêng về phía hắn, cũng không thể không thừa nhận, nếu như cả hai lại giao thủ, Sở Phong sẽ vô cùng nguy hiểm.

Về phần ngoại tộc có địch ý với Sở Phong thì càng không cần phải nói, vô cùng vui sướng khi kẻ khác gặp họa, cảm thấy dù Sở Vương không chết thì một khi trở về, cũng sẽ bị đánh giết.

Cho dù là Lục Thông cũng đứng ngồi không yên, sau buổi trưa Sở Phong luyện quyền xong thì liên hệ lại với ông ta.

"Thằng nhãi, không được thì tranh thủ thời gian lui về đi, cao thủ kéo đứt sáu sợi gông xiềng không dễ dàng đối phó như cậu tưởng tượng đâu."

"Yên tâm, Hắc Đằng đã bị tôi ăn rồi, hắn ta là cái thá gì, cũng không còn là uy hiếp gì nữa." Sở Phong báo lại.

"Cái gì, cậu nói cái gì, lặp lại lần nữa coi? !" Lục Thông thật sự bị làm giật mình, trực tiếp nhảy dựng lên trong Ngọc Hư cung ở thành phố Thuận Thiên, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Ông ta cứ hỏi thăm hết lần này đến lần khác, đến cùng xảy ra chuyện gì vậy, xảy ra vào lúc nào thế.

"Hôm qua thì đã giải quyết hắn, nhưng vây khốn hắn ta một ngày, sáng sớm hôm nay mới giết chết." Sở Phong rất tùy ý mà nói.

Lục Thông thật sự bị chấn động không nhẹ, nghẹn họng nhìn trân trối, đó chính là thái tử Nam Hải Hắc Long đấy, bên ngoài còn đang đồn đãi, gã ta mang tới đại sát khí muốn trấn áp Chư Vương, kết quả lại bị Sở Phong đánh chết như thế à?

Việc này nếu bị truyền đi, khẳng định sẽ gây ra một cơn lốc xoát, làm rung động nhân mã các phương.

"Đúng rồi, đại sát khí của Hắc Đằng là cái gì, ở đâu?" Lục Thông hỏi.

"Nào có đại sát khí gì, đồn nhảm mà thôi!" Sở Phong thật sợ lão già này lại mè nheo giày vò hắn, muốn hắn mang về để quan sát, cho nên phủ định hoàn toàn không thấy gì hết.

Lục Thông không tin, nhưng cũng không có cách nào, cuối cùng nói cho hắn biết một tin khác, có người ban đêm xông vào khu thân nhân của Ngọc Hư cung, muốn nhằm vào cha mẹ của hắn.

Sở Phong không lo lắng gì, bởi vì Lục Thông sớm đã nói cho hắn biết, cho nên cũng đã dời đi, đã có đề phòng trước cả rồi.

"Theo điều tra, có thể là một Thú Vương nào đó trong Giang Tây đã từng tham dự vây công cậu chỉ điểm đấy." Lục Thông báo lại cho hắn biết.

"Hắn thật chán sống!" Sở Phong lạnh lùng mà nói.

"Không phải cậu muốn đi giết hắn đó chứ?" Lục Thông hỏi.

Bình Luận (0)
Comment