Làm rầm rầm rộ rộ nửa ngày thì ra là quỷ đánh tường à, nếu nói ra việc này, bất kể thế nào cũng không coi là cao lớn gì mấy, hắn còn tưởng rằng là trận vực kinh dị gì đó chứ.
Ban đầu cứ tưởng là sau khi dựng bốn cột đồng ở trong này, sẽ mưa như trút nước, lôi điện đan xen, kiếm khí tung hoành, chém người bị nhốt ở bên trong thành muôn ngàn mảnh không chứ.
Kết quả thì tự mà nhìn xem, hoàn toàn không có chuyện như vậy.
"Hắc Đằng ông nội nhà ngươi, đây chính là đại sát khí của ngươi đó hả, ngươi đứng lên cho ta, đi lòng vòng đi!" Sở Phong nguyền rủa, sau đó thì nhấc một khối núi đá mấy vạn cân lên, đập về phía Hắc Đằng.
Phịch một tiếng, hòn đá nện lên trên người gã ta, khiến Hắc Đằng rên lên một tiếng, vết thương chảy máu.
"Mai đi lòng vòng đi!" Sở Phong hô xong câu này thì sững sờ, hắn tỉnh ngộ ra.
Mặc dù chuyện xảy ra trong vùng đất này nghe không đủ bá khí, chỉ là quỷ đánh tường, nhưng lại rất không bình thường, nhốt kẻ thù vào bên trong, mình đứng ở ngoài có thể tùy ý công kích.
Hắn ném tảng đá vào thì không bị thay đổi phương hướng, nó trực tiếp nện lên người Hắc Long.
Tiếp đó, hắn bắn ra một cục đá, phịch một tiếng, đem đánh gãy một túm lông đuôi của con diều hâu đang bay tầng trời thấp kia, nhúm lông rơi rụng xuống.
Con diều hâu này ré lên một tiếng, càng ngày càng hoảng sợ, nó liều mạng đập hai cánh, càng ra sức mà bay lòng vòng ở đó.
Sở Phong im lặng, hắn không muốn tổn hại đến tính mệnh của nó, cho nên mới chỉ đánh gãy một túm lông đuôi, kết quả lại làm nó rơi sâu vào sợ hãi tột độ, liều mạng mà phi hành.
Hắn dần ý thức được, vùng đất này ngoại trừ quỷ đánh tường ra thì còn có thêm những nhân tố khác, khiến cho những sinh vật này mẫn cảm, nôn nóng, sợ hãi bất an.
"Tinh thần bọn chúng hỗn loạn, bị áp chế, đưa ra các phán đoán sai lầm, mất đi phương hướng." Sở Phong cẩn thận quan sát, càng ngày càng hiểu rõ hơn.
Hắn cảm thấy, bốn cái cột đồng thau này đúng là không tầm thường, sau khi chôn ở chỗ này lại tạo thành sự kiện quỷ dị như vậy.
"Miễn cưỡng coi như đại sát khí!"
Sở Phong cảm thấy, nếu thật sự đưa kẻ thù vào, khiến chúng lạc lối ở bên trong, hắn đứng bên ngoài thả kiếm ra, vậy thì có thể giết địch như cắt cỏ rồi còn gì.
"Không sai, ta thích bốn cái cột đồng thau này, Hắc Đằng ngươi thật là người tốt, cám ơn ngươi tặng cho ta món quà lớn như thế, ta nhận!" Sở Phong cười ha ha.
"Hả?" Hắn kinh ngạc, Hắc Đằng ở bên trong không có phản ứng gì, nếu là bình thường, gã ta hẳn sẽ táo bạo nổi điên, phẫn nộ mới đúng.
"Chẳng lẽ nơi này cũng ảnh hưởng đến thính giác, đúng rồi, không phải là tước đoạt ngũ giác của người khác đó chứ? Vậy thì thật kinh khủng!" Sở Phong kinh hãi.
Hắn thử gào thét vào một con mãnh thú, thanh âm như sấm, chấn động lan ra, kết quả con báo đốm kia căn bản không phát hiện, vẫn bảo trì trạng thái ban đầu mà chạy vòng quanh như cũ.
"Quả là thế." Sở Phong bó tay không còn biện pháp, càng cảm thấy không đơn giản.
Sau đó, hắn lại đi bắt vài con mãnh thú và hung cầm rồi bỏ vào mảnh đất này, tiếp tục quan sát.
Hắn muốn nhìn một chút, thời gian những sinh vật này nán lại trong đó dài ngắn khác biệt, sẽ có biểu hiện khác biệt gì hay không, hắn phải nghiêm túc chứng thực và tìm tòi.
Cứ cách một đoạn thời gian, hắn lại bỏ vào một vài con phi cầm tẩu thú.
"Hắc Đằng ngươi muốn chết sao, còn không đi lòng vòng đi chứ!" Sở Phong lại ném mấy khối núi đá vạn cân qua, khiến cho Hắc Đằng bị thương càng thêm nặng, nhưng gã vẫn cứ bất động, hoàn toàn không chịu phối hợp.
Trong quá trình này, Sở Phong nướng chín vàng ươm từng khối lại từng khối thịt giao xà, chất thịt óng ánh, ăn uống thả cửa, bổ sung năng lượng mà bản thân đang cần.
Trải qua một cuộc đại chiến, hắn thật sự khá là đói bụng.
"Mật giao xà!" Sở Phong đào ra cái mật rắn to đùng kia, thật sự có chút quáng mắt, kích cỡ cũng quá lớn, óng ánh trong suốt, phát ra mùi thơm ngát.
Nhưng mà, hắn biết thứ này khẳng định đắng đến mức chịu không thấu.
Hắn không dám nếm thử, cũng không phải thứ gì ngon lành, nhưng đây nhất định là đại dược hiếm có, nói không chừng về sau sẽ dùng tới được, dù sao cũng là mật giao xà mà.
Sở Phong cẩn thận khống chế nhiệt độ của ngọn lửa để hong khô nó, sau đó cũng mang sừng giao xà màu đen kia tới, rửa sạch mật giao xà rồi thu chung vào trong Ngọc Tịnh Bình.
Hắn rất nhàn nhã, ở lại đó quan sát, trong lúc đó hắn diễn luyện Hình Ý Thập Nhị Chân Hình, tiến thêm một bước mà củng cố, trận chiến lần này với Hắc Đằng giúp hắn thu hoạch được rất nhiều điều.
Trong đó không chỉ thu hoạch được Dương Chi Ngọc Tịnh Bình, bốn cái cột đồng thau, mà Hình Ý Quyền của hắn cũng lấy được tiến triển đột phá, đã tiến xa được một bước.
Ở chỗ này một ngày một đêm, Sở Phong tiêu phí không ít thịt giao xà, không riêng gì vì cái ăn, mà hắn cũng đang luyện hóa năng lượng, tẩy rửa bản thân.
Trong lúc này, hắn không ngừng vận chuyển phương pháp hô hấp, lỗ chân lông toàn thân đều đang phát sáng, thịt giao xà ẩn chứa năng lượng cực kỳ nồng đậm, tinh khí trong cơ thể hắn đã cường thịnh, sôi trào lên, tràn ra từ lỗ chân lông.
"A, cái bình này thật là thần kỳ!"
Sáng ngày hôm sau, Sở Phong đón ánh bình minh, xem đi xem lại trong cái bình, hắn từng lột da rửa sạch thịt giao xà, bỏ mấy khối vào trong bình, ôm thái độ muốn thăm dò thử, kết quả một loại phỏng đoán nào đó đã trở thành sự thật.
Không gian trong bình có thể giữ tươi, mấy khối thịt trắng sáng như tuyết kia không có biến hóa nào, thịt giao xà trong này khó mà hư thối.
"Ha ha, thật sự là bảo bối tốt!"
Nếu để người ta biết hắn đang vui sướng vì cái gì, nhất định sẽ hết sức câm nín.
Đây thuần túy là vì cái ăn, hắn đang nghĩ, về sau săn giết sinh vật cấp Vương thì không còn sợ lãng phí nữa, không gian trong bình cao chừng mười mét, đủ để chứa đựng số lượng lớn nguyên liệu nấu ăn Vương cấp.
Sau khi quan sát một ngày một đêm, Sở Phong dần hiểu rõ tác dụng của bốn cái cột đồng thau, có thể hình thành phiên bản mạnh của quỷ đánh tường, còn có thể tước đoạt một chút cảm giác của người ta.
Nói tóm lại chính là khiến người ta phán đoán sai lầm, ý thức hỗn loạn khi ở trong này.
"Bốn cái cột đồng thau có thể thay đổi giá trị từ trường sao? Khiến cho từ trường ở nơi này trở nên dị thường, từ đó ảnh hưởng đến những sinh vật đó?" Sở Phong suy đoán.
Có vài phi cầm tẩu thú sớm đã mệt mỏi nằm rạp trên mặt đất, ngất đi, nếu không căn bản sẽ không dừng được.
Hắn cảm thấy, vẫn nên chờ sau này, lúc đối địch lại tiến hành một bước quan sát và kiểm nghiệm đi.
Hắc Đằng đã hóa ra nguyên hình, toàn thân đen nhánh, lớp vảy như là kim loại phát sáng, nó vô cùng hận thù, nhìn chòng chọc vào Sở Phong, tràn đầy vẻ oán độc.
Bởi vì nó biết, bất kể thế nào đi nữa cũng trốn không thoát.
Sở Phong không chần chờ mà lấy ra phi kiếm, bịch một tiếng chém cái đầu của con giao xà khổng lồ kia xuống, không cho nó cơ hội vùng dậy, mà trực tiếp lấy mạng của nó.