Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 494 - Chương 510: Bộc Phát Bất Cứ Lúc Nào (1)

Thánh Khư Chương 510: Bộc phát bất cứ lúc nào (1)

Hắc Đằng làm sao có thể trốn thoát, gãy mất một nửa thân thể, cho dù cưỡng ép kết nối lại thì cũng không tiện hành động, còn chưa đạt được đến vận tốc âm thanh, căn bản không chạy thoát được.

Ầm!

Sở Phong phi thẳng một cước, đá gã ta bay tung lên, thân thể lại đứt thành hai đoạn lần nữa, nửa đoạn thân rắn đen nhánh phía dưới quay cuồng, đè gãy rất nhiều đại thụ.

"Ngươi đúng là biết nhẫn nại, thời khắc cuối cùng mới ra tay, đúng là suýt đã vây khốn được ta." Sở Phong lạnh nhạt vô cùng, lần này tròng mắt của hắn tựa như tia chớp, bất kỳ động tác nhỏ nào của đối phương cũng không chạy khỏi thần giác của hắn.

Hắc Đằng mất hết can đảm, cảm giác nhân sinh đều u ám cả đi, không còn bất kỳ át chủ bài nào chưa lật cả.

Cái gì mà biết nhẫn nại chứ? Thật sự là vì cái bình kia quá gân gà, gã ta không cách nào dùng để chiến đấu.

"Thu cho ta!" Sở Phong hô lên, thôi động năng lượng, rót vào trong thân bình, muốn thu Hắc Đằng vào, kết quả không có động tĩnh gì, rất nhanh hắn liền hiểu được chuyện gì xảy ra, cũng hoàn toàn không còn gì để nói.

Nhưng mà, hắn vẫn rất vui mừng, bởi vì bên trong có càn khôn khác, dính đến không gian thì bất kể nhìn thế nào cũng là đồ vật trong truyền thuyết thần thoại.

Về sau vật phẩm bên người đều có thể thu vào trong bình, không cần lo lắng trong lúc chiến đấu bị phá hủy hay quá nhiều mà không mang đi được.

"Đi thôi!"

Sở Phong dẫn theo Hắc Đằng, bật nhảy lên một ngàn năm trăm mét, hắn vượt qua vài dặm, đi vào khu vực đặc thù kia.

Hắn đi vòng qua một vòng ở nơi này, sau khi xác định bốn cái cột đồng thau kia chôn ở nơi nào thì trực tiếp ném Hắc Đằng vào đó.

Hắc Đằng hận cực kỳ, trước đó gã ta chỉ biết là bốn vị tướng quân biển cả chôn cột đồng thau ở dãy núi này, nhưng cũng không biết chính xác là chôn ở đâu, nếu biết thì trực tiếp ném Ngọc Tịnh Bình vào là được rồi.

Kết quả quay ngược lại là chính gã ta bị ném vào chỗ này.

Sở Phong phi thường hài lòng, đốt một đống lửa ở bên ngoài, vừa nướng thịt giao xà, vừa nghiên cứu Ngọc Tịnh Bình.

Thân bình trắng noãn, có vẻ ngoài tương tự với Dương Chi Ngọc Tịnh Bình trong thần thoại, nó cao ba tấc, giống như là một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ.

Nắp bình đen nhánh, thoạt nhìn như là làm bằng gỗ, nhưng lại còn nặng hơn cả kim khí.

Chỉ khi thúc giục năng lượng trong cơ thể mới có thể bỏ vật phẩm vào trong bình, bằng không, bình ngọc tinh xảo này bị nhà khảo cổ phát hiện cũng chỉ có thể xem như một văn vật, người bình thường không dùng được nó.

"Rất tốt, bốn cái cột đồng thau có chỗ bỏ vào rồi." Sở Phong mỉm cười, nếu không bốn cái cột kia khai quật ra cũng quá chói mắt, ai không có việc gì lại khiêng bốn cây cột thô to thế này mà chạy loạn.

Rất nhanh, Sở Phong phát hiện Hắc Đằng tuyệt không phối hợp, nằm ngay đơ trong vùng núi này, không chịu nhúc nhích.

Hắn rời khỏi nơi này, bắt được một ít mãnh thú và phi cầm, bỏ vào trong khu vực đặc thù kia.

"Đây là quỷ đánh tường à?" Sở Phong quan sát mấy con mãnh thú và phi cầm bị bỏ vào, lộ ra vẻ kinh dị.

Khu vực trong vòng bốn cái cột đồng thau, chu vi có thể lên đến ba bốn dặm.

Mấy con mãnh thú này phi nước đại, gào thét, da lông xù hết cả lên ở trong đó, nhưng kỳ thật chạy tới chạy lui đều đang chạy lòng vòng, trong mắt chúng tràn ngập hoảng sợ, không biết mỏi mệt, không dừng được.

Mà mấy con hung cầm trên không trung cũng rất cổ quái, không có giương cánh đi xa, từ đầu đến cuối cứ bay lòng vòng quanh vùng đất này, đến cuối cùng càng ngày càng dùng sức, tần suất đập vỗ hai cánh càng tăng lên, bọn chúng rất bối rối, nhưng bay tới bay lui đều không có thoát ly khỏi mảnh đất kia, cứ vòng quanh tầng trời thấp như thế, cũng không biết đã bay bao nhiêu vòng rồi.

Sở Phong trợn to mắt, trên mặt lộ ra kinh sợ, giờ này đang giữa ban ngày ban mặt mà lại xảy ra chuyện quỷ dị như thế này, có gì khác với quỷ đánh tường trong truyền thuyết kia chứ?

"Tà môn, thật sự quá cổ quái!"

Sở Phong tự lẩm bẩm một mình, cắn một miếng thịt giao xà tươi ngon, một bên nhai một bên tiếp tục quan sát.

Đây chính là năng lực của bốn cái cột đồng thau sao, đúng là thật quỷ dị, không phải chỉ là bốn cái cây kim loại à? Sao lại có thể làm cho đám phi cầm tẩu thú kia lạc đường kia chứ?

Sở Phong ngẩng đầu nhìn một cái, trời đất thì tươi sáng, trời xanh không mây, mặt trời nóng bỏng, giờ này cũng không phải là màn đêm tràn ngập sương lớn, sao bọn chúng lại không tìm thấy đường ra?

Hắn nghi ngờ vô cùng, cảm thấy tà môn đến dị thường.

Trước đó nơi này tuyệt đối không phải như thế này, tất cả đều là vì mấy tên tướng quân biển cả kia chôn bốn cái cột đồng thau xuống nên mới dẫn đến hiện tượng trên.

Sở Phong biết, quỷ đánh tường thật sự có tồn tại.

Chuyện như vậy thường phát sinh vào ban đêm, nơi khởi nguồn đa số là nghĩa địa, hay như những nơi hoang vu ở vùng ngoại ô, người trong cuộc không phân rõ trái phải, cảm giác nhận thức cũng mơ hồ, cuối cùng cứ xoay quanh một chỗ.

Người từng trải qua chuyện như thế đều nói, lúc ấy ý thức mông lung, nói cách khác là rất bối rối, luôn cảm thấy mình đi dọc theo đường thẳng, muốn rời khỏi vị trí ban đầu, nhưng kết quả là cứ quay đi quay lại ở một nơi mà thôi.

Nếu như việc này xảy ra ở bãi tha ma vào ban đêm, tự nhiên sẽ khiến cho người từng trải bị hù dọa quá mức, dễ dàng bị mắc bệnh nặng, từ đó cũng càng có vẻ mê tín và cảm thấy khủng bố hơn.

Sở Phong biết, quỷ đánh tường có thể sử dụng khoa học để giải thích, dựa theo nghiên cứu, rất nhiều sinh vật có bản năng vận động đều là chu vi hình tròn, mới dẫn đến hiện tượng kia.

Có người làm qua thí nghiệm, đó là bịt mắt các loại chum bay như chim ưng, chim sẻ, bồ câu vân vân lại, sau đó thả lên không trung, bọn chúng sẽ bay quay một vị trí ban đầu.

Mà nhân loại hoặc là mãnh thú cũng như vậy, khi mất đi cảm nhận phương hướng, mà bảo hắn phải đi đường, tự cho là đi dọc theo đường thẳng, nhưng kết quả kỳ thật là đang xoay quanh.

Bởi vì bất cứ sinh vật nào cũng khó có khả năng đối xứng tuyệt đối về hình dáng, hai cánh lớn nhỏ không đều, hai chân không dài bằng nhau, sau khi đánh mất phương hướng mà phải đi về phía trước, cự ly đi tích lũy càng ngày càng dài, lộ trình tiến lên của hai cánh hoặc hai chân sẽ không giống nhau, kết quả chính là đi thành một hình tròn.

Sở Phong biết cách giải thích của quỷ đánh tường này, nhưng lại không rõ vì sao bốn cái cột đồng thau lại có thể tạo thành hiện tượng như vậy.

Hơn nữa hắn phát hiện khu vực đặc thù kia xảy ra hiện tượng quỷ đánh tường vô cùng nghiêm trọng, những mãnh thú và hung cầm kia như nổi điên mà di chuyển vòng quanh, trong mắt có sợ hãi và cả điên cuồng, căn bản không dừng lại được.

Đây chính là đại sát khí mà tộc rồng Nam Hải của Hắc Đằng đưa tới, Sở Phong có chút im lặng, nhưng lại rất giật mình.

Bình Luận (0)
Comment