Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 493 - Chương 509: Bảo Bối (2)

Thánh Khư Chương 509: Bảo bối (2)

"Ngươi đi vào cho ta!" Giờ khắc này, Hắc Đằng vô cùng rét lạnh, càn quét hết mọi bệnh trạng, con ngươi bắn ra ánh hào quang, đốt cháy những năng lượng sau cùng.

Gã ta ngẩng đầu lên, mái tóc rối tung bay phất về sau, vị trí chỗ ngực có một cái bình màu trắng như tuyết, nó cũng không lớn, chỉ cao chừng ba tấc.

Hiện tại đáy bình dán lên của ngực Hắc Đằng, thúc năng lượng ra từ trái tim, khiến cho miệng bình tuyết trắng phát ra ánh sáng, thu hết toàn bộ cánh tay thò ra của Sở Phong vào, tiếp đó là nửa thân trên, cuối cùng là chân.

Ầm!

Gã ta nhanh chóng đậy nắp bình lại, dùng sức siết chặt trong tay, bản thân gã thì rơi xuống mặt đất, miệng há lớn ra để thở, toàn thân đều là mồ hôi.

Lúc này gã ta đã trọng thương ngã gục, thời khắc sống còn gã dùng đến Cổ Khí thần bí này để lật ngược ván cờ, quả nhiên là quá hung hiểm.

"Sở Phong, Sở Ma Vương, chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám tranh phong với nhất mạch Nam Hải bọn ta à, quyền uy và thế lực của tộc rồng bọn ta, ngươi há có thể sánh bằng, đáy biển nhiều di tích thế nào, ngươi có thể biết được sao!"

Hắc Đằng mang theo bộ mặt dữ tợn, nhìn cực kỳ đáng sợ, toàn thân đều là sát khí, ánh mắt gã ta như bó đuốc, mang theo thù hận và cả sảng khoái, bật lên tiếng cười ha ha.

Trong tay trái gã ta một cái bình nhỏ, có hơi giống Dương Chi Ngọc Tịnh Bình thần thoại trong tay Bồ Tát, nó rất nhỏ, cao ba tấc, trắng noãn không tỳ vết, vô cùng đẹp đẽ.

Nhưng Hắc Đằng biết nó căn bản không phải, nếu quả thật như Ngọc Tịnh Bình trong truyền thuyết thì gã ta cũng sẽ không thê thảm như vậy, sớm đã trấn áp được Sở Phong rồi.

Thứ này được khai quật ra trong một cổ mộ lớn dưới đáy biển, bản thân nó không có uy năng gì, không cách nào dùng để chiến đấu.

Cái bình nhìn như không lớn, thế nhưng bên trong nó lại không nhỏ, cất giấu không gian chồng chất.

Hơn nữa nếu muốn dùng nó để chứa đồ vật, nhất định phải tiếp xúc mới được, không thể cách không mà thu lấy, điều kiện tương đối khắc nghiệt.

Ngay từ lúc Hắc Đằng không địch lại được thì đã muốn dùng thứ này, nhưng lúc đó hai mắt Sở Ma Vương như điện, duy trì ý chí chiến đấu sôi sùng sục, tinh thần tập trung cao độ, bất kỳ động tác nhỏ gì cũng không thể gạt được đôi mắt hắn.

Hắc Đằng cứ mãi không dám dùng, ẩn nhẫn đến bây giờ, muốn tìm một cơ hội tốt nhất để ra tay.

Thẳng đến ánh hào quang trên người Sở Phong biến mất, triệt để buông lỏng ra, thu lại sát khí bừng bừng, gã ta mới ý thức tới, có lẽ có thể mạo hiểm thử một lần.

Sở Phong đánh bại Hắc Đằng, thời khắc sống còn lại nện đứt cái sừng của gã ta, quả thật lập tức liền buông lỏng.

Hắn cũng không ngờ tới, trên thân Hắc Đằng sẽ có thứ đồ như vậy, vẫn cảm thấy bốn cái cột đồng thau kia chính là chỗ dựa của Hắc Đồng, căn bản không biết bốn tên tướng quân biển cả kia còn mang đến cho gã ta một cái bình cổ.

Thứ này vốn cũng không phải vũ khí chiến đấu, mà là để gã ta dùng khi tẩy sạch danh sơn thiên hạ rồi chứa đựng chiến lợi phẩm.

Vào thời khắc sống còn, Hắc Đằng đã thành công dùng thứ này mà thu Sở Phong vào đó, gã ta cực kỳ hài lòng, vừa ho ra máu vừa bật cười.

"Đấu với tộc rồng Nam Hải à? Thế là ngươi muốn chết rồi!" giọng nói của gã ta trở nên rét lạnh, gã phản kích từ tuyệt địa, thành công nghịch chuyển được chiến cuộc.

Chỉ là làm sao giết chết được Sở Phong đây? Gã ta hơi đau đầu, cái bình này có thể chứa đồ vật, nhưng lại không thể diệt trừ một người, cũng chỉ có thể từ từ mài chết đối phương.

"Mặc dù gân gà, nhưng cái bình này cũng coi là thần vật." Hắc Đằng cảm thán.

Di tích dưới đáy biển nhiều như vậy, đúng là đào móc ra nhiều thứ có được năng lực kỳ dị, nhưng lại chỉ có món này bao hàm càn khôn, tương đương thần bí.

Một cái bình nhỏ dính đến lĩnh vực không gian thì tuyệt đối là phi phàm.

Vì thế tộc Hải có người hoài nghi, thứ này sẽ không thật sự là Dương Chi Ngọc Tịnh Bình trong thần thoại kia đó chứ, nhưng lại bị phủ nhận, nó không có chút lực công kích nào cả.

Tộc rồng Nam Hải khai quật được một vài sách ngọc từ đáy biển nên biết được rất nhiều bí mật thời cổ đại, từng cẩn thận nghiên cứu, những đại năng thời cổ đại kia đều là tiến hóa giả.

Hơn nữa, trong những cổ đại tiến hóa giả này không đề cập đến Bồ Tát.

"Đông!"

Đột nhiên, cái bình trong tay Hắc Đằng chấn động, nhất là ở chỗ nắp bình, nó run rẩy kịch liệt, giống như đang bị giáng đòn nặng nề.

"Không tốt!"

Hắc Đằng kinh hãi, hung nhân này quá bất hợp lí, chẳng lẽ còn có thể phá bình mà ra? Lúc ở Nam Hải, bọn họ cũng từng thí nghiệm qua, hắn từng bị thu vào đó, kết quả căn bản không có cách thoát khốn.

"Hỏng!" Hắn nghĩ tới, trong tay Sở Phong còn có Kim Cương Trác, hơn phân nửa là đang dùng vật đó nện nắp bình, muốn tránh thoát đi ra.

Gã ta liều mạng đè nắp bình xuống, muốn ngăn cản, nhưng vẫn không được, chấn động càng ngày càng kịch liệt, nắp bình cũng đang dần buông lỏng, muốn rơi xuống đất.

Trong bình, lúc Sở Phong vừa mới rơi vào đã hận không thể cho mình một cái vả miệng, thế mà lại lật thuyền trong mương, thời khắc cuối cùng còn bị người lật ván bài, thực sự quá bất cẩn.

Mới đầu, hắn quả thật là lo cái bình này giống như mòn đồ lưu truyền trong những truyền thuyết dân gian kia, không chừng sẽ biến chính mình thành một bãi máu sền sệt.

Nhưng chờ giây lát, hắn phát hiện mình suy nghĩ nhiều quá, truyền thuyết cổ đại không thể hoàn toàn tin, đây chỉ là một không gian kỳ dị, cao chừng mười mét, dưới đáy là hình tròn, đường kính có thể hơn ba mét chút, chổ co hẹp phía trên cái bình thì chỉ có đường kính không đến một mét.

Hắn bắt đầu tấn công mạnh, đầu tiên là nắm nắm đấm lại đánh về hướng nắp bình, sau đó lại vận dụng Kim Cương Trác, ngang nhiên đánh tới.

Hắn không thử đánh nát bình thể, cảm thấy quá đáng tiếc, hắn cảm thấy, đây thật sự là một món đồ quý hiếm khó được, nó có thể chứa đồ vật.

"Không tốt!" Hắc Đằng giật mình, đột nhiên dùng lực ném mạnh cái bình ra phương xa, sau đó gã ta chịu đựng đau đớn mà vọt lên, tìm được một nửa thân thể gãy mất của mình, vết thương đang phát sáng, cưỡng ép tiếp tục gắn liền lại, sau đó trực tiếp bỏ chạy.

Ầm!

Rốt cục, Sở Phong đánh bật nắp bình ra, cả người thoát khốn lao vút lên, hắn giãn rộng tứ chi, nắm quyền lại, cầm Kim Cương Trác, tiến hành đề phòng.

Nhưng mà, hắn phát hiện mình đang ở giữa không trung, thần giác tản ra, phát hiện Hắc Đằng đang ở cách đây bảy tám dặm đường, vừa rồi gã ta còn vứt bỏ luôn cả hắn.

Vèo!

Sở Phong vớ ngay lấy cái bình và nắp, hạ xuống phía mặt đất.

Phịch một tiếng, hắn đập sụp cả mặt đất ra, đất đá bay lên trời, lực trùng kích mạnh đến kinh người, nhưng điều này với hắn mà nói căn bản không là gì cả, hiện tại dù hắn rơi từ nơi cao hơn nữa thì thân thể cũng rất khó bị thương.

Ầm ầm!

Không khí nổ lớn, Sở Phong trực tiếp đột phá tốc độ gấp năm lần vận tốc âm thanh, giẫm lên rừng núi, đạp nứt mặt đất mà đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment