Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 492 - Chương 508: Bảo Bối (1)

Thánh Khư Chương 508: Bảo bối (1)

Oanh!

Sở Phong vọt lên, như Chân Long bay lên ngang trời, thi triển ra long hình, chém giết Hắc Đằng, đánh Hắc Đằng lảo đảo lùi lại phía sau, tiếp đó một Long Quyền xuyên thủng thân thể của gã ta, máu tươi bắn ra tung tóe.

Rống!

Tiếp theo, Sở Phong cứ như Hung Hổ Thái Cổ hạ giới, giáng xuống phàm trần, toàn thân tỏa ra ánh hào quang sáng lòa, trực tiếp đối đầu với con Giao Long màu đen, giật phăng một cái giao trảo năng lượng của Hắc Đằng xuống.

Rất nhanh hắn lại tung ưng kích thẳng lên trời cao, toàn thân tỏa màu vàng nhạt, lấy ưng hình của Hình Ý đánh giết Hắc Đằng, hai chủng tộc này trời sinh là tương khắc, xé nát thân thể của Hắc Đằng, vảy gio bay tán loạn, máu tươi văng khắp nơi.

Ầm!

Trong khoảnh khắc hạ xuống đất, sức mạnh toàn thân của Sở Phong tăng vọt, hóa thành Đại Địa Chi Hùng, thi triển Hình Ý hùng hình, sức mạnh vô song, đánh bay Hắc Đằng tung lên không, cả người toàn là máu, cơ thể bị gãy xương.

Sau một khắc, Sở Phong mở hai tay ra, chấn động mạnh mẽ, giống như Tiên Hạc Lượng Sí, lại chặt đứt một cái móng vuốt năng lượng của Hắc Đằng lần nữa, cũng kéo ra một mảng máu Giao Long.

"A. . ."

Hắc Đằng kêu lên thảm thiết, chỉ trong phút chốc như thế thôi mà đối phương đã liên tục diễn hóa ra long hình, hổ hình, ưng hình, hùng hình, hạc hình, trực tiếp làm tan rã lực chiến đấu của gã ta.

Thời khắc cuối cùng, Sở Phong vọt lên giữa không trung, nhạy bén mà mạnh mẽ, đây là yến hình, tiếp đó hắn rút mạnh chân lại, giống như xà hình, lại như long hình, đùi phải vô cùng ghê gớm, bổ mạnh xuống.

Lúc này, cái chân này tập trung năng lượng bá đạo của Sở Phong, còn sắc bén hơn cả thần binh lợi khí, oanh một tiếng, nện lên trên eo của Hắc Đằng!

Phốc!

Máu bắn tứ tung, Hắc Đằng kêu thảm thiết, lại không cách nào tránh thoát, gã ta trực tiếp bị chém ngang lưng, lúc chân Sở Phong quất xuống thì đã cắt lìa thân thể gã, vết cắt từ chỗ hông bụng.

Không nghi ngờ gì nữa, thái tử Nam Hải Hắc Long đã thảm bại, tất cả kiêu ngạo, tất cả tự phụ, đều bị vô tình mà đạp nát.

Sở Phong có được thu hoạch to lớn, lấy giao xà kéo đứt sáu sợi gông xiềng để rèn luyện quyền ý của bản thân, dung hợp thấu hiểu, nắm giữ mười hai chân hình, cũng đã bắt đầu thuận buồm xuôi gió!

Thực lực của hắn càng thêm hùng mạnh!

"Nghe nói bốn con Sa Ngư Tinh mang đến đại sát khí từ Nam Hải cho ngươi, ngươi biểu diễn giúp ta một phen được chứ?" Sở Phong nhìn xuống Hắc Đằng, chuẩn bị ném gã ta vào khu vực đặc thù kia, từ đó mà quan sát.

"Cả điều này mà ngươi cũng biết? !" Hắc Đằng lạnh hết cả tim gan, bốn vị tướng quân biển cả đã bị giết, bốn cái trụ đồng thau kia cũng rơi vào tay người này rồi sao?

Thân thể của gã ta đã đứt thành hai đoạn, đầy người máu me, ngã ập vào núi rừng, sự đau đớn kịch liệt khó có thể chịu đựng, mặt mày gã ta méo mó, gã hận chết tên nhân loại trước mắt này.

"Tự nhiên là biết!" Sở Phong gật đầu.

Đại chiến đã kết thúc nhưng năng lượng trên người hắn còn chưa tan đi hết, ánh lửa bập bùng sáng lên, ngay cả tóc tai cũng từng sợi óng ánh, trong đôi mắt có thần quang như tia chớp sáng lóe, hắn cứ như một Ma Thần mà nhìn xuống con giao xà màu đen này.

"A. . ." Hắc Đằng trực tiếp ho ra máu, cực kỳ hận người này, dồn nén toàn bộ lửa giận và nhục nhã, đỏ ngầu cả mắt, ngay cả cơn đau khôn cùng trên người cũng không để ý đến nữa.

Thân là thái tử Nam Hải Hắc Long đã kéo đứt sáu sợi gông xiềng, hiếm khi gặp phải đối thủ, luôn bễ nghễ quần hùng, kết quả lại gặp phải thảm bại vào hôm nay.

Điều làm gã ta không chấp nhận được nhất chính là, tên nhân loại này lại dám dùng gã ta đề rèn luyện quyền pháp, mà cuối cùng còn thắng được, và cướp đi bốn cái cột đồng thau của gã.

Hắc Đằng phát cuồng, hận không thể một ngụm cắn chết hắn.

Cuộc đại chiến đã kết thúc, cả khắp chốn vùng núi đều tan hoang, cảnh hoang tàn khắp nơi, đừng nói là những cổ thụ che trời kia, cho dù là mấy núi cao chót vót cũng đều bị đụng gãy rất nhiều tòa, đỉnh núi bị đánh tan nát hết cả.

Lúc này, Hắc Đằng gãy mất phần thân thể phía dưới đột ngột hóa ra bản tướng, toàn thân đen nhánh, lấp lóe lên ánh kim loại lạnh buốt, gã ta nằm ở nơi đó, mang theo làn máu đỏ tươi.

"Thân rắn lớn như vậy, dài chừng vài trăm mét, ta làm sao ăn hết đây?" Sở Phong líu lưỡi, dù hắn cực kỳ ăn được uống được, nhưng cũng không có khả năng ăn sạch một con giao xà còn dài hơn xe lửa thế này trong vòng mấy ngày.

Mắt Hắc Đằng phun ra lửa, tộc rồng Nam Hải lại phải biến thành món ăn của kẻ khác? Việc này căn bản là không tưởng trong quá khứ!

Nửa khúc thân trên của gã ta lúc này là nhân hình, tóc tai bù xù, gương mặt tái nhợt, thật quá không cam tâm!

Trong cánh rừng này toàn là máu giao xà, đỏ tươi mà óng ánh, phát ra khí tức sinh mệnh bừng bừng, toàn thân một sinh vật kéo đứt sáu sợi gông xiềng đều là bảo vật.

"Sở Phong hôm nay ngươi giết ta, ngày khác chắc chắn sẽ bị tộc rồng Nam Hải tàn sát, bản thân ngươi cũng sẽ chết thảm, chôn cùng với ta mà thôi!" Hắc Đằng cũng không cầu xin tha thứ, bởi vì gã ta biết sống không được nữa, ngược lại còn âm lãnh mà mở miệng.

Sở Phong cường thế mà bá đạo, căn bản không sợ hãi, nói: "Ta chờ nhất mạch tộc rồng Nam Hải tái hiện, có điều con người của ta luôn không phải bị động, chọc giận ta, nói không chừng ta sẽ hạ Nam Dương trước một bước, đào luôn ổ rồng Nam Hải!"

"Ngươi. . ."

Lòng Hắc Đằng thật sự nặng nề, nghĩ đến nhân loại này chỉ mới kéo đứt năm sợi gông xiềng thôi mà có thể đánh bại gã ta, cứ tiến hóa như vậy tiếp, tương lai thật sự có thể trở thành họa lớn của tộc rồng Nam Hải!

Coong!

Đúng lúc này, Sở Phong đánh Kim Cương Trác ra, hắn không dùng hết sức mạnh, nhưng cũng hết sức khả quan mà nện lên cái sừng trên đầu Hắc Đằng.

Răng rắc một tiếng, cái sừng màu đen kia đứt gãy từ gốc, rơi xuống mặt đất, trực tiếp phóng đại lên tận mấy mét.

Dù đã bắt gã ta làm tù binh, nhưng Sở Phong cũng không chủ quan, đây là một con giao xà hiếm thấy trên đời, cái sừng màu đen kia có được sức mạnh hết sức đáng sợ, hiện tại đã bị đứt lìa.

Hắc Đằng gào thét, ánh mắt thật đáng sợ, thân thể co giật mạnh, cảm thấy bị sỉ nhục ê chề, cái sừng mang tính biểu tượng cho loài giao đã bị gãy mất, gã ta hận muốn điên.

Sau khi mất đi cái sừng, tinh khí thần toàn thân gã ta phảng phất như bị rút ra, bởi vì đau nhức kịch liệt mà quay cuồng trên mặt đất, sau đó thì an tĩnh lại, cả người gã suy yếu đi hẳn

Sắc mặt Hắc Đằng trắng bệch, hai mắt trống rỗng vô thần, gã ta nằm ở nơi đó không nhúc nhích, mất hết can đảm, trong lòng gã có một cảm giác thất bại khó nói nên lời.

Sở Phong đứng tại đó, trực tiếp vận dụng tinh thần năng lượng, vận chuyển nửa khúc thân trên của Hắc Đằng đi qua.

Hắc Đằng không có chút chống cự nào, bị năng lượng tinh thần dẫn dắt đến gần đó.

Sở Phong thò cánh tay ra, lúc sắp bắt tới tay, nhưng mà chuyện khiến hắn phải khiếp sợ đã phát sinh, cánh tay đâu, tại sao tự nhiên lại biến mất kia chứ? Hắn đột nhiên kêu to, toàn thân phát sáng, phóng thích khí tức khủng bố, muốn đối kháng lại nó.

Bình Luận (0)
Comment