Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 529 - Chương 545: Thông Cổ Liên Minh (1)

Thánh Khư Chương 545: Thông Cổ liên minh (1)

Về phần phải chăng Kim Điêu Vương muốn chạy trốn, Sở Phong không đi cân nhắc, con Cầm Vương này nếu như đúng là giả ý đáp ứng, sau đó bỏ chạy, vậy chính là mang ý nghĩa lần sau lúc gặp lại, nhất định phải bị oanh sát.

Cuối cùng, Kim Điêu Vương chở đám người Sở Phong phóng lên tận trời, rời đi khu vực núi Lư.

Vốn dĩ Sở Phong còn muốn đi bái phỏng gốc cây già kia, nhưng cây già từ chối nhã nhặn, nó nói là, trước mắt nó đang độ kiếp, băng tuyết có thương tổn đối với nó, có thể sau đó còn có tai nạn khác, không muốn phân tâm.

Mục tiêu, Hàng Châu!

Đám người Sở Phong đạp vào con đường đòi nợ, đến nhà một vài đại tài phiệt.

Ở giữa đêm, bọn hắn đã đến Hàng Châu, khu Tây Hồ ở khu vực này cũng đang có tuyết rơi, đóng băng cả mặt hồ.

Sau khi thiên địa dị biến, Tây Hồ khác biệt rất lớn, phương viên chừng trăm dặm, phi thường to lớn, ngăn cách ra với nội thành.

Thông Cổ liên minh, đại tài phiệt này liền ở trong Hàng Châu.

Buổi chiều, đám người Sở Phong ở lại Hàng Châu, chuẩn bị sáng sớm ngày mai đến cử Thông Cổ liên minh.

Vương giả của nhân tộc bị tù binh ở núi Vân Lạc đã chiêu hàng, hắn ta chính là người của Thông Cổ liên minh, bị nhân sĩ chuyên nghiệp do Ngọc Hư cung phái ra cạy mở miệng.

Cho nên Sở Phong trạm thứ nhất chính là chỗ này, muốn bắt tài phiệt này để khai đao!

Trên thực tế, ở địa phận tỉnh Giang Tây gió nổi mây phun, các loại sự tình còn không có lắng lại, tỉ như Khổng Tước Vương, đám người của Hải tộc vẫn còn, càng có một đám đại yêu của núi Côn Lôn cũng đến không ít.

Hơn nữa, chủ nhân của Ngọc Hư cung, núi Võ Đang lão Tông Sư, Kim Ô Vương, Cửu Mệnh Miêu Vương các loại cũng đều hiện thân một lần nữa.

Vốn dĩ Sở Phong cũng muốn đi gặp mặt đám người đó một lần, nhưng bây giờ phải nhịn xuống, sau khi biết tài phiệt trong nhân loại có người mưu hại hắn, trước tiên liền đánh tới.

"Đi đòi nợ các đại tài phiệt trước đã, sau đó lại đi ăn tiệc hải sản, nướng Khổng Tước, hầm Kim Ô, cảm tạ đám người núi Võ Đang lão gia tử." Sở Phong nói ra.

Bị cùng là nhân loại tài phiệt tính toán, mưu hại, khiến cho hắn lửa giận mãnh liệt, bởi vì đám người này còn âm tàn hơn so với dị loại, còn đáng sợ hơn, phải lập tức giải quyết hết.

Sáng sớm, Tây Hồ băng thiên tuyết địa, phương viên trăm dặm đều là một mảnh ngân bạch.

Mà nội thành bên này, thì thời tiết sáng sủa, trời xanh không mây, ấm áp.

Trước một tòa nhà chọc trời, Sở Phong chắp hai tay sau lưng, trực tiếp đến nhà, đây chính là tổng bộ của Thông Cổ liên minh!

Cả tòa nhà chọc trời này đều là sản nghiệp của Thông Cổ liên minh, Sở Phong bước lên phía trước đi đến.

"Tiên sinh xin dừng bước." Một vị bảo an mặc đồng phục cao khoảng hai mét, ánh mắt lạnh lẽo, ngăn lại đường đi của Sở Phong.

Nhìn ra được hẳn là một vị dị nhân, hơn nữa còn không yếu, hắn mặt không thay đổi nói cho Sở Phong, đây là lãnh địa tư nhân, không mở ra cho người ngoài.

"Be be be be, chúng ta không đi sai chỗ, chính là đến thu sổ sách với Thông Cổ liên minh." Lư Vương mở miệng, há miệng liền giống như mắng chửi người.

Nó hóa thành hình người, chừng năm mươi sáu mươi tuổi, một đầu tóc xám, một đôi lỗ tai thật dài, miệng đầy răng cửa lớn, cười lên đặc biệt hèn mọn.

Bảo an thân cao hai mét trừng mắt, nói chuyện kiểu gì đó, nào có há mồm liền kêu người ta là con trai (tiếng kêu của con lừa trong tiếng Trung đồng âm với con trai), cố nén lửa giận, lần nữa cường điệu, nếu như không có hẹn trước, nơi này không cho phép ngoại nhân tới gần.

"Xem ra ngươi cũng không có ai ai cũng biết, cũng không nhận ra ngươi." Hoàng Ngưu cười hì hì nhìn về phía Sở Phong.

Sở Phong không nói gì, trực tiếp đi về phía trước, hôm nay là là đòi nợ mà đến, hắn sẽ không so đo với nhân viên bảo an trước mắt, muốn thảo phạt cũng là nhằm vào nhân viên cấp cao của Thông Cổ liên minh.

"Dừng bước!" Bảo an rống to, lập tức kinh động một đám tráng hán cao lớn mặc đồng phục màu đen, cùng nhau xông ra cao ốc, vây quanh đám người Sở Phong.

Sở Phong không để ý tới, vẫn như cũ đi về phía trước, Đông Bắc Hổ còn có Đại Hắc Ngưu theo sát ở phía sau, trực tiếp xông vào trong.

Trong suy nghĩ của bọn nó, những dị nhân này cũng không khác gì người rơm, có lẽ rất cường đại đối với người bình thường, nhưng vẫn kém xa so với sinh vật vương cấp.

"Muốn chết sao? !" Tên thủ lĩnh bảo an hét lớn, luân động một cây gậy đen nhánh trong tay, đập tới sp.

"Răng rắc!"

Cường đại hồ quang điện phi thường kinh người, công suất lớn hơn rất nhiều lần so với dùi cui điện thông thường, nếu như người bình thường bị đánh trúng chắc chắn sẽ khó mà sống sót được.

"Ngược lại là rất bá đạo." Sở Phong khẽ nói, nâng lên tay trái nhẹ nhàng một chỉ, xoẹt một tiếng, đồng dạng cũng là hồ quang điện, đem cây gậy màu đen đánh gãy, đồng thời để tráng hán thân cao hai mét này bay tứ tung ra ngoài.

Đám người này đều là bí mật bồi dưỡng ra được, từng trường kỳ tiến huấn luyện khép kín, đối địch thô bạo, đừng nói không biết Sở Phong, cho dù là nhận biết cũng dám ra tay.

Một đám người rống to, luân động dùi cui điện màu đen đồng thời xuất thủ, đáng tiếc căn bản không đáng chú ý, Sở Phong thân thể phát sáng, trong phút chốc liền đem bọn họ đánh bay.

Hắn nhẹ nhàng chậm chạp cất bước, đi vào trong đại lâu.

"Dám đến nơi này làm càn, đều nằm rạp trên mặt đất cho ta!" Trong đại lâu còn có một đám người áo đen, trong tay cầm vũ khí nóng, đều là súng ống đường kính lớn.

"Ta dựa vào, các ngươi thật đúng là tổ chức dưới mặt đất, vương quốc màu đen, ở trong nội thành liền dám sử dụng những vật này, coi trời bằng vung sao? !" Đằng sau, Đại Hắc Ngưu kêu lên.

Nó ném điếu xì gà lớn như cũ cà rốt trong tay xuống, gương mặt đen lớn trầm xuống, tháo bỏ nút thắt trên áo sơ mi trắng, lại nâng đỡ kính râm lớn, miệng mũi bắt đầu bốc khói trắng, chuẩn bị động thủ.

Đừng nói, dáng vẻ bên ngoài của nó rất có lực uy hiếp, kết quả hơn phân nữa họng súng của những người kia đều nhắm ngay nó.

"Phanh phanh phanh. . ."

Hơn nữa, những người này phi thường thô bạo, có người trực tiếp liền nổ súng, hạ tử thủ đối với Sở Phong cùng Đại Hắc Ngưu!

Vô luận là Sở Phong hay là Đại Hắc Ngưu đều giật mình, đám người này dám động thủ ở nội thành như vậy? Thật sự là không kiêng nể gì cả, coi trời bằng vung!

Mặc dù biết những đại tài phiệt này một tay che trời, có quyền thế đáng sợ ở lãnh địa cá nhân của mình, nhưng bá đạo như vậy vẫn vượt qua dự liệu của bọn họ.

"Vương bát đản!"

Đại Hắc Ngưu nổi giận, hóa thành một đạo hắc phong, cả người xoay tròn mà lên, hướng về phía trước đá vào.

Đạn đánh ở trên người của nó cũng vô dụng, đinh đương rung động, giống như là Kim Cương Bất Hoại, khi bàn chân của nó đá ra đi, người kia giống như túi vải rách bay lên.

Những người khác vừa muốn động, thời khắc biểu hiện của Lư Vương đã đến, hóa ra bản thể, trong miệng hô hào: "Be be be be be e. . ."

Tốc độ của nó quá nhanh, như một làn khói xông qua, cho mỗi người cho một móng lừa, một đám người áo đen bay ra ngoài, tất cả đều xương cốt đứt gãy, lăn lộn đầy đất.

Bình Luận (0)
Comment