Đột nhiên, Đại Hắc Ngưu kinh dị, lông tóc dựng đứng, nó nhanh chóng đằng không mà lên, đánh tới một chỗ nào đó.
Xoẹt!
Cùng một thời gian Sở Phong tế ra phi kiếm, xoắn nát một cái phòng, nơi đó lại có vũ khí kích quang, đây thực sự kinh người!
Trong nội thành, ở tầng dưới cùng của một tòa nhà mà lại có bố trí loại đại sát khí này, khiến cho người ta kinh ngạc.
"Be be be be, các ngươi muốn chết!" Lư Vương cũng nổi giận, bốn vó giãn ra, tương đương tấn mãnh, hoành không mà đi, cùng Đại Hắc Ngưu cùng nhau phá hư toàn bộ trang bị dưới tàng chót.
"Thật đúng là một cái vương quốc màu đen độc lập." Sở Phong hừ lạnh.
Đúng lúc này, một tiếng cộc cộc của giày cao gót va chạm với với mặt đất vang lên, một mỹ nhân người mặc váy ngắn, lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết đi tới, tóc dài cuộn lại, gương mặt đẹp đẽ, con mắt hẹp dài giống như biết nói chuyện.
"Sở. . . Phong, Sở tiên sinh, thật sự là quá ngoài ý muốn, không nghĩ tới ngươi lại đi tới Thông Cổ liên minh chúng ta, thật có lỗi, những người này không hiểu quy củ, đắc tội ngươi, xin hãy tha thứ."
Mỹ nhân ăn mặc đồng phục này tương đối khách khí, lại là nhận lỗi lại là xin lỗi, nói những người áo đen này vẫn luôn được huấn luyện khép kín, vừa điều tới, không biết Sở Phong, dẫn đến hiểu lầm.
Đồng thời, cô ta còn nói cô ta đã thông báo cho những nhân viên cấp cao của Thông Cổ liên minh, bọn họ sẽ lập tức chạy đến.
Cô gái này tên là Lý Lệ Quỳnh, từ thái độ đối với cô ta của những người áo đen đó và những người khác của tòa cao ốc nghe động tĩnh mà đến cũng có thể cảm giác được, địa vị của cô ta cũng không không thấp.
Đưa tay không đánh gương mặt tươi cười, Sở Phong cũng không muốn liên luỵ tới người vô tội, muốn tìm là tìm người phía sau màn muốn mưu hại hắn.
Bọn họ đi vào thang máy, đi thẳng tới một gian phòng khách cực lớn ở tầng thứ bốn mươi lăm, yên lặng chờ đợi đám nhân viên cấp cao của Thông Cổ liên minh đang từ nơi khác chạy đến.
Cũng có nhân viên trọng yếu đang ở chỗ này, một người trẻ tuổi xuất hiện, mặt hướng nhu hòa, mi thanh mục tú, hắn ta trấn định mà điệu thấp, lễ phép chào hỏi, liên tục nói xin lỗi, nói những nhân viên an ninh kia quá lỗ mãn.
Lý Lệ Quỳnh giới thiệu, đây là công tử của nhà họ Trương, tên là Trương Thành, nhà họ Trương là một trong những thành viên trọng yếu của Thông Cổ liên minh.
"Công tử gì đó, đây không phải là đang đánh mặt của ta sao, Sở huynh gọi ta Trương Thành là được, nếu như nguyện ý gọi ta một tiếng huynh đệ, vậy ta sẽ thụ sủng nhược kinh." Trương Thành rất khiêm tốn.
Sở Phong nhìn hắn ta, đơn giản mà trực tiếp, mặc kệ đối phương điệu thấp và có lễ tiết đến cỡ nào, hắn chỉ có một câu, là đòi nợ mà đến!
Trương Thành kinh ngạc, sau đó giống như là tỉnh ngộ nói: "Chẳng lẽ nói chuyện chú Lưu mất tích có quan hệ với chuyện đồn đãi bầy vương săn giết Sở huynh?”
Hắn ta nói tới chú Lưu là muốn nói tới vương giả nhân loại bị bắt Sở Phong bắt giữ ở núi Vân Lạc, Lưu Tử Hằng.
Sở Phong lộ ra cười nhạt, hơi có chút lạnh lẽo nói: "Thông Cổ liên minh muốn cho ta một cái công đạo như thế nào?"
Trong lúc vô hình, hắn tản mát ra một cỗ sát ý, bây vương hai lần vây quét hắn trong địa phận tỉnh Giang Tây, cường giả vương cấp của nhân loại càng âm tàn và độc ác hơn so với dị loại.
Khi ở núi Vân Lạc, Khổng Tước Vương bắt đầu sinh thoái ý, muốn giương cánh rời đi, Lưu Tử Hằng và một vương giả khác của nhân loại lại kiệt lực khuyên can, lôi kéo bầy vương, nhất định phải giết chết Sở Phong.
Có thể nói người của tài phiệt còn tàn nhẫn hơn so với dị loại, một lòng muốn đánh chết Sở Phong.
Trương Thành giống như là rất giật mình, cũng rất không minh bạch nói: "Sao chú Lưu lại có thể làm ra loại chuyện này, chúng ta cũng không hề hay biết gì cả.”
Sở Phong không nói gì, đám người Đại Hắc Ngưu, Đông Bắc Hổ cũng đều sắc mặt lãnh đạm.
"Nếu như tình huống là thật, chú Lưu thật sự làm ra loại chuyện khiến người ta đau lòng như vậy, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhân nhượng, chắc chắn sẽ nghiêm trị, cũng cho Sở huynh một cái giá thỏa mãn."
"Nghiêm trị? Hắn ta còn có thể sống sót trở về sao? !" Đại Hắc Ngưu mặt âm trầm nói ra.
"Là chúng ta không đúng, lại xuất hiện loại chuyện như thế này, vô luận như thế nào, Thông Cổ liên minh đều sẽ cho Sở huynh một cái thuyết pháp." Trương Thành thở dài, một mặt vẻ tiếc nuối.
Lý Lệ Quỳnh khẽ nói, nói một bộ phận nhân viên cấp cao của Thông Cổ liên minh đã đuổi tới.
Sở Phong đứng ở trước cửa sổ của phòng khách, nhìn về phương xa, nơi này là tầng bốn mươi lăm, đối diện là Tây Hồ, nơi đó gió tuyết đầy trời, mà bên này lại như đang vào giữa hè, cách xa nhau chỉ có bảy tám dặm, quả nhiên là kỳ cảnh.
Bốn tên lão nhân đẩy cửa tiến đến, một người trong đó là chú ruột của Trương Thành, tên là Trương Viễn Hàng.
Mấy cái lão đầu tử nói trên đường đi, khi nghe được chuyện này đã cực kỳ chấn kinh, bọn họ căn bản không biết Lưu Tử Hằng tự tiện hành động, lại làm ra loại chuyện như thế này.
Trương Viễn Hàng ăn mặc một bộ đường trang, khoảng chừng năm mươi mấy tuổi, rất tinh thần, nhưng bây giờ tư thái rất thấp, không ngừng chịu nhận lỗi, nói nguyện ý bồi thường Sở Phong.
"Bất kể nói thế nào, Lưu Tử Hằng là cao thủ vương cấp mà chúng ta mời tới, hắn ta ở sau lưng chúng ta lén lút làm ra chuyện này, Thông Cổ liên minh nguyện ý gánh chịu một phần trách nhiệm."
Ba tên lão giả khác cũng đều mở miệng biểu thị áy náy.
Sở Phong thờ ơ lạnh nhạt, giống như là không đếm xỉa đến, một câu đều không có nói, bởi vì việc này đã sớm thẩm vấn rõ ràng, Lưu Tử Hằng đã khai thật, chính là có người trong Thông Cổ liên minh mời hắn ta xuất thủ, hơn nữa còn chính là nhà họ Trương.
Những người này còn đang trốn tránh, dáng vẻ nói rất vô tội.
Đông Bắc Hổ cười lạnh nói: "Vậy thì đưa cho chúng ta mấy món Pháp binh trước đi, sau đó các loại phương pháp hô hấp cũng tranh thủ đưa tới.”
"Cái này. . . Thật không có, mặc dù Thông Cổ liên minh chúng ta cũng có chút trân tàng, nhưng lại không có loại vật này." Trương Viễn Hàng thở dài.
Sở Phong khóe miệng lộ ra nụ cười lãnh đạm, ngày đó có vương giả nhân loại lấy ra Tử Kim Lôi Điện Chùy loại Pháp binh này đi giết hắn, đủ để chứng minh tài phiệt nội tình thâm hậu, làm sao có thể không có.
Đại Hắc Ngưu sắc mặt âm trầm, cảm thấy mặc dù Thông Cổ liên minh đang nói xin lỗi, nhưng thiếu khuyết thành ý, mà lại giống như là có chút tự cao.
"Các ngươi muốn làm sao giải quyết chuyện này?" Hoàng Ngưu rất trực tiếp mở miệng.
"Từ nay về sau, các vị đều chính là quý khách của Thông Cổ liên minh chúng ta, phàm là có chỗ nào cần đến chúng ta chắc chắn dùng hết khả năng tương trợ." Một vị lão giả nói ra, đồng thời cũng tại chỗ viết chi phiếu.
Sở Phong nhìn lướt qua, một chuỗi số không ở phía sau, ròng rã một tỷ, đối với người bình thường mà nói đây là khoản tiền lớn kinh người, vài đời cũng xài không hết.
Nhưng là Sở Phong không hề bận tâm, bởi vì giết bất kỳ một con sinh vật vương cấp nào cũng sẽ càng đắt đỏ hơn.