Đại Hắc Ngưu nổi giận, mười phần không cam lòng, thậm chí muốn cho Sở Phong rời khỏi Ngọc Hư cung.
Đông Bắc Hổ cũng gật đầu nói: "Nói rất có đạo lý, rời khỏi Ngọc Hư cung, mấy người chúng ta liên thủ trực tiếp đánh xuống một tòa danh sơn, chiếm núi làm Thần Vương, tiêu dao tự tại, tên vương bát đản nào dám đến quản? Mặt mũi nhân tình của ai cũng không bán!"
Liền ngay cả Hoàng Ngưu cũng tán thành nói: "Có đạo lý, chính mình chiếm cứ một tòa danh sơn càng thêm tự tại, vấn đề nhân thủ cũng không cần phải lo lắng, có thể gọi tới một đám huynh đệ từ núi Côn Lôn."
"Lão Lư cũng duy trì, làm gì ở lại Ngọc Hư cung bị khinh bỉ, dựa vào cái gì chỉ một câu nói của chủ nhân của Ngọc Hư cung thì khiến cho vô thượng Sở Ma Vương từ bỏ báo thù, bỏ mặc cừu nhân muốn giết mình sống thật khỏe." Lư Vương cũng mở miệng.
Chỉ có Kim Điêu Vương hóa thành nhân hình vẫn luôn giữ yên lặng, mặc dù hắn ta bị hàng phục, nhưng còn có khúc mắc, không nguyện ý mở miệng nói chuyện.
Đúng lúc này, Lý Lệ Quỳnh, cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn, lộ ra một đôi chân dài trắng như tuyết kia đuổi theo xuống lâu, con mắt hẹp dài mà mỹ lệ, thanh âm nhu hòa nói: "Sở tiên sinh xin dừng bước."
Cô ta đưa tới một tờ chi phiếu, chính là tấm chi phiếu trước đó, ròng rã một tỷ bạc.
Sở Phong đột nhiên quay đầu, hừ lạnh một tiếng, tấm chi phiếu được đưa tới đó tại chỗ hóa thành bột mịn, hắn nhìn chăm chú cô gái này nói: "Các ngươi tự lo liệu cho tốt đi!"
"Có ý tứ gì, đuổi ăn mày sao, nhục nhã huynh đệ của ta?" Đại Hắc Ngưu bão nổi.
"Huynh đệ của ta giết những thú vương đó, con nào mà không có giá trị hơn so với tấm chi phiếu đó! ?" Đông Bắc Hổ cũng gào thét.
"Chúng ta đi!" Sở Phong bước nhanh mà rời đi.
Trong phòng khách của tòa cao ốc bốn mươi lăm tầng này, mấy cái lão đầu tử nhìn nhau cười một tiếng, không che giấu nữa, đều trầm tĩnh lại.
"Chủ nhân của Ngọc Hư cung, tâm biển chữ vàng này quả nhiên trĩu nặng, ngay cả Sở Ma Vương đó cũng không nói một câu nào thì rút lui." Trương Viễn Hàng trên mặt mang ý cười.
Ba tên lão giả khác cũng cười ha hả.
Lúc này, Trương Thành thẳng tắp lưng, ngóc đầu lên, không biết điều cùng ôn hòa nữa, phong mang tất lộ, trong đôi mắt thần quang trong trẻo, khí chất hoàn toàn khác biệt với lúc nãy, khóe miệng của hắn ta lộ ra một sợi cười nhạt nói: "Cuối cùng cũng đuổi hắn đi được."
Bọn người Sở Phong trực tiếp rời đi Hàng Châu, không có ở lâu trong này, bất quá cũng không có đi xa, dừng lại ở năm trăm dặm bên ngoài, để Kim Điêu Vương đáp xuống đất.
"Thật bỏ qua như vậy sao?" Đại Hắc Ngưu không cam lòng.
"Cứ chờ một chút đi, Chủ nhân của Ngọc Hư cung mở miệng, ta bán ông ta một cái nhân tình, nhưng không có lần sau." Sở Phong nói ra.
Sau đó không lâu, Lục Thông liên hệ với hắn, lão đầu tử rất áy náy, bây giờ đang đau cả đầu.
Lục Thông nói cho Sở Phong, lát nữa cũng giết Lưu Tử Hằng đó, sẽ không giao cho Thông Cổ liên minh.
"Ồ? Bọn hắn còn muốn đòi lại nhân loại vương giả này, muốn cho hắn ta bình yên trở về?" Sở Phong đằng đằng sát khí, Thông Cổ liên minh khẩu vị thật là quá lớn.
Lưu Tử Hằng tự mình đi Giang Tây, cùng người khác vây giết Sở Phong, bị bắt đến, người của nhà họ Trương trong Thông Cổ liên minh người còn không cam tâm, muốn đòi trở về.
"Được một tấc lại muốn tiến một thước, Sở Phong không có tìm bọn họ để gây sự, đám người này còn muốn đòi hung thủ? !" Đông Bắc Hổ càng thêm cảm thấy nén giận.
"Trực tiếp làm thịt, dựa vào cái gì muốn thả người, lập tức cắt cổ của hắn ta!" Lư Vương là cái đồ hèn nhát, nhưng lúc này cũng kêu lên.
Sở Phong nghĩ nghĩ, nói cho Lục Thông: "Ngươi liền người tốt làm đến cùng đi, đưa hắn ta về Thông Cổ liên minh, trả lại cho bọn họ."
"Ấy, tiểu tử ngươi nói nhảm cái gì đó, chờ đó, một hồi ta sẽ giúp ngươi làm thịt hắn ta!" Lục Thông nói ra.
Sở Phong ngăn cản nói: "Không nên giết hắn ta, đưa trở về đi, ta là nghiêm túc, không phải nói nhảm."
Lục Thông không hiểu, có chút mắt trợn tròn, loại cừu nhân này còn muốn thả đi?
"Ta đây không phải đang trả lại nhân tình cho Ngọc Hư cung sao, chi bằng trả triệt để một chút, lần sau Chủ nhân của Ngọc Hư cung cũng sẽ không tới tìm ta?" Sở Phong nói ra.
"Ai!" Lục Thông một tiếng thở dài, hắn biết lần này xác thực khiến cho trong lòng Sở Phong không thoải mái.
Nhưng là, hắn rất nhanh tỉnh ngộ lại, tiểu tử này cho dù hờn dỗi cũng sẽ không dễ dàng tha thứ loại cừu nhân này còn sống, chắc chắn đang có âm mưu gì đó.
"Tiểu tử ngươi đến cùng muốn làm cái gì?" Ông ta nhịn không được hỏi.
Sở Phong nói: "Lão đầu tử, hai ngày này ngươi chú ý một chút, nhìn xem có người nào giống Thông Cổ liên minh tới tìm ngươi, nhờ ngươi giúp đỡ."
"Ngươi phải tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra tài phiệt còn lại? !" Lục Thông nhắm mắt lại.
Sở Phong gật đầu nói: "Nhìn thấy Thông Cổ liên minh thành công lợi dụng nhân tình hóa giải ván này, nói không chừng có người cũng sẽ bắt chước."
Tiếp đó hắn lại bổ sung, nói cho Lục Thông có thể tuyên bố với bên ngoài, liền nói là bản thân Lục Thông giúp Thông Cổ liên minh giải quyết hết nguy cơ lần này.
"Ngươi muốn khiến cho người ta cảm thấy ta thần thông quảng đại, tìm ta làm việc?"
"Đúng, làm nhạt tác dụng của chủ nhân của Ngọc Hư cung, cường điệu là ngươi làm nên."
Giao lưu một hồi, Sở Phong kết thúc trò chuyện.
"Tiểu tử, ngươi hôm nay không động Thông Cổ liên minh, ngoại trừ bán cho chủ nhân của Ngọc Hư cung một bộ mặt, cũng là đang tung lưới chứ? !" Đại Hắc Ngưu trừng hắn.
"Ừm, thử một lần xem sao." Sở Phong không có phủ nhận, sau đó hắn lại nói ra: "Liên quan tới những tài phiệt này, ta dự định dần dần đến nhà, nhưng nếu là không có một chút chứng cứ nào cũng không tốt lắm, nhìn xem lần này chúng ta có thể bắt được cá lớn hay không."
Sau đó hai ngày, tin tức truyền ra, Sở Phong từng đến nhà Thông Cổ liên minh, nhưng là cuối cùng nhưng lại rút đi, không dám động tài phiệt này.
Việc này khiến cho mọi người xôn xao, có tài phiệt từng mưu hại đối Sở Ma Vương, cùng dị loại vây quét, hắn hưng sư vấn tội, kết quả lại không công mà lui?
"Bức lui Sở Ma Vương, Thông Cổ liên minh quả nhiên là khó lường!" Có người thở dài.
"Các ngươi biết cái gì, nghe nói là Lục Thông của Ngọc Hư cung ra mặt, cản trở Sở Phong, bán cho ông ta một cái nhân tình, lúc này mới bỏ qua đi."
"Ra vẻ hiểu biết, tình huống thật là Thông Cổ liên minh thần thông quảng đại, quen biết với chủ nhân của Ngọc Hư cung, mời ông ấy ra mặt chấn nhiếp, Sở Phong mới rời đi."
Trong lúc nhất thời, đủ loại tin tức truyền ra.
Nội tình của Thông Cổ liên minh làm người ta giật mình, lại có quan hệ mật thiết với Ngọc Hư cung như vậy.
Không hề nghi ngờ, ở trong cuộc phong ba này, Sở Phong uy danh bị suy yếu, đến nhà đến hỏi tội, kết quả bị người mời được Ngọc Hư cung, dẫn đến hắn rút đi.
Người không rõ ràng cho lắm còn tưởng rằng hắn kiêng kị Lục Thông, kiệng kị chủ nhân của Ngọc Hư cung đây, không dám đối kháng.