"Cái thứ này quá phức tạp, đầu ta muốn nổ tung rồi đây này, không học!" Đại Hắc Ngưu là kẻ đầu tiên lắc đầu.
Hổ Đông Bắc bộp một tiếng, ném cuốn sách da thú mà hắn ta coi như món hàng rách nát cho Hoàng Ngưu, rốt cuộc không có tâm tư đi giật nữa, không còn xem như bảo bối chi hết.
Thứ này hao thời gian hao sức lực, cũng rất khó lĩnh ngộ!
Hoàng Ngưu gật đầu, nói: "Trên thực tế, nghiên cứu trận vực quả thật càng khó hơn cả tu hành, phức tạp không chỉ gấp mười lần, cho nên thế giới ở ngoài Địa Cầu cũng hiếm có ai học thứ này."
"Ngươi muốn học sao?" Sở Phong hỏi.
"Đương nhiên, ta là thiên tài, được trời cao ưu ái, người đầu tiên đặt chân xuống thế giới này, nhất định sẽ thành thánh, nếu như cả ta cụng nghiên cứu không thấu, vậy thì không còn ai học nổi nữa." Hoàng Ngưu còn nhỏ mà lại rất tự tin.
Sở Phong cảm thấy nó đang khoác lác, hỏi nó làm sao mà lĩnh hội, bởi vì hắn cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Đầu tiên, ta biết được một vài ký tự ở trong này, tiếp đó nghiên cứu trận vực không cần đi học ngôn ngữ vạn tộc, mà là tự mình thể nghiệm được ý nghĩa độc lập cũa những ký tự này, ngươi có thể khắc vẽ những ký hiệu này trên danh sơn đại xuyên, cảm thụ biến hóa vi diệu mà chúng mang tới, trải nghiệm sức mạnh và đạo lý ẩn chứa bên trong chúng nó."
Sở Phong nghe nói như thế thì liên tục gật đầu, nói với Hoàng Ngưu, hắn cũng muốn học.
Hoàng Ngưu hơi suy nghĩ, lật qua lật lại quyển sách da thú này, sau đó giảng cho Sở Phong nghe nhưng ký tự mà nó nhận biết, để hắn ghi lại.
Sau đó, Sở Phong lại lật qua lật lại từng tờ từng tờ, đặt quyển sách cổ này ở mi tâm, cái trán phát sáng, hắn dùng ấn ký tinh thần ghi khắc lại bản thư tịch trận vực này.
Sai khi ghi lại xong tất cả, hắn trả quyển sách da thú này cho Hoàng Ngưu.
"Vậy dựa hết vào hai người các ngươi, nghiên cứu triệt để rồi thì sau này bất kể là Đạo giáo Tổ Đình hay Phật môn tổ địa, hoặc là Côn Lôn Vạn Thần Chi Hương, thiên hạ danh sơn đại xuyên đều sẽ trở thành hậu hoa viên của chúng ta, nhất định phải nghiên cứu cho được đó." Hổ Đông Bắc cổ vũ.
Đương nhiên, con lão hổ không tiết tháo này thực sự thiếu hụt thành ý, hắn ta không quá tin Sở Phong và Hoàng Ngưu có thể thành công.
"Chờ đó đi, tất cả sông núi trên thế gian này đều sẽ là vườn thuốc của chúng ta!" Sở Phong cười ha ha nói.
"Không sai, cho dù là sinh linh ngoại vực giáng lâm, Thần Tử thiên kiêu đăng tràng, cũng không có cách nào, không xông vào được vườn rau của chúng ta!" Hoàng Ngưu cũng tràn đầy tự tin.
"Ừm, đến lúc đó có quá nhiều danh sơn thì có thể đấu giá, một tòa danh sơn đổi một vị Thần Nữ hoặc Thánh Nữ." Hai mắt Sở Phong lập lòe.
"Thật hay giả vậy? Nói đến bản vương cũng động tâm, ta cũng muốn đổi một con cọp cái ngoại vực, nếu có Bạch Hổ trong truyền thuyết thì tốt hơn!"
Bọn hắn không có rời đi mà qua đêm ngay trong Địa Ngoại Văn Minh Sở.
Sắc mặt của tài phiệt nơi này biến thành màu đen, giận mà không dám nói gì, làm thế này thật quá phô trương mà bá đạo, sau khi càn quét nơi đây xong, bọn họ còn coi nơi này như hành cung, nào là nướng thịt, nào là ngủ lại, thật khinh người quá đáng mà.
"Chẳng lẽ chúng takhông có biện pháp nào đối phó đám ác khách này sao? Trước khi thiên địa chưa từng dị biến, chúng ta cũng đã nhìn thấy rõ bản chất, chắc hẳn trong tài phiệt nhất định có cao nhân mới đúng chứ." Các thanh niên trong dòng chính của Địa Ngoại Văn Minh Sở quặn đau trong lòng, cực kỳ bất mãn cùng không cam lòng.
"Ai, quả thật là có, mà nếu xuất động thật thì vô địch thiên hạ. Nhưng lại không dám dùng, làm xằng một cái chúng ta cũng sẽ chôn cùng theo. Giai đoạn hiện nay không có cách nào, nghe nói đó là chỗ dựa của chúng ta trong tương lai." Có người nói nhỏ, cảm xúc thật suy sút.
Sáng sớm hôm sau, mấy vị "Ác khách" mới chịu rời đi.
Sáng sớm, đám người Sở Phong biết được rất nhiều tin tức, bây giờ bên ngoài sóng cả trập trùng, xao động dữ dội!
Tất cả mọi người đang suy đoán, tiếp theo bọn họ sẽ xử lý đến tài phiệt nào, đều đang chờ mong, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Về phần những tài phiệt kia, cứ nh ngồi trên miệng núi lửa đang hoạt động, dưới mông toàn là dung nham đỏ tực mãnh liệt, sống thật sự quá dày vò, phi thường khó chịu, sợ Sở Phong đột nhiên giết đến tận cửa.
"Quả nhiên thế lực trên lục địa thật yếu ớt, cái gì mà tài phiệt, tài phiệt mà chỉ có chút bản lĩnh thế thôi sao? Nếu như là môn phiệt của Hải tộc bọn ta, chỉ dựa vào vài móng như thế mà dám tới cửa à, không đánh nổ chết mới là lạ!"
Có cường giả tộc Hải phát biểu, lấy tư thái nhìn xuống mà bình luận về sự kiện lần này.
Có người vạch trần khuyết điểm, giễu cợt nói: "Vọng tộc Nam Hải các ngươi, Hắc Đằng nhất mạch Giao Long còn bị người ta ăn vào bụng kia kìa, còn có bản lĩnh gì mà hênh hoang thế."
Tộc Hải có người lạnh lùng nói: " Thái tử Hắc Long là bị người ta ám toán chết, khẳng định có các cao thủ tuyệt thế liên thủ, mưu toan đại sát khí của tộc Rồng Nam Hải, chuyện này còn chưa yên đâu."
Đến tận bây giờ, bọn họ còn đang suy đoán, không biết Hắc Đằng là ai giết, mặc dù cũng có mục tiêu hoài nghi, nhưng đến nay không có chứng cứ, cũng không có ai đứng ra thừa nhận.
Thậm chí, bọn họ cũng không biết cường giả Càn Việt của tộc Hải Tam Nhãn đã chết trong tay Sở Phong.
Bởi vì, tình cảnh mà vệ tinh chụp được vốn không có khả năng rõ ràng quá mức, hơn nữa người kịch chiến đều là bắn ra toàn các chùm sáng, lúc đại chiến kể cả bản thân Sở Phong cũng như bị bao phủ trong ánh mặt trời hừng hực.
Đến nay người của Ngọc Hư cung cũng chưa chủ động tiết lộ, còn đang giữ bí mật cho Sở Phong.
Khổng Tước Vương không chiến đã chạy, trong phạm vi nhỏ vẫn có người biết chuyện này, nhưng lại không dám nhắc tới, sợ làm hắn tức giận, dù gì thì chuyện này cũng quá mất mặt.
Đại Hắc Ngưu cười toét cái miệng rộng ra, cười không ngừng, tộc Hải nhảy ra như thế, một khi biết rõ chân tướng, chắc hẳn sẽ tức đến chết đi sống lại, thẹn quá hoá giận.
"Mục tiêu kế tiếp là nơi nào?" Hổ Đông Bắc hỏi, chuẩn bị chia cắt bảo khố của tài phiệt, hắn ta cũng muốn một món Pháp binh, vô cùng hâm mộ ao ước cây thiền trượng của Đại Hắc Ngưu.
"Sinh Vật Thiên Thần." Sở Phong có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn định ra mục tiêu này.
Nhà họ Lâm của Lâm Nặc Y, là một trong các thành viên trọng yếu của Sinh Vật Thiên Thần, hắn vốn không muốn làm bừa, nhưng mà, nhà họ Mục cũng có ở đó, chúng là tử địch của hắn, hắn muốn đi tới đó một lần để tìm hiểu rõ ràng.
Sáng sớm, bên ngoài thành Cô Tô.
Đám Sở Phong dậy đi bộ, từ trong thành ra ngoài.
Nếu như Kim Điêu Vương ở trong thành hóa hình, hiện ra thân thể dài bảy mươi, tám mươi mét, rồi bay lên trời thì khẳng định sẽ khiến mọi người khủng hoảng.
Ánh bình minh sáng lạn, mang theo sinh cơ bừng bừng.
Bên ngoài thành phố, núi lớn Hồng Hoang một ngọn nối tiếp một ngọn san sát, tiếp giáp thành Cô Tô, tiếng hổ gầm vượn hót vang bên tai không dứt.