"Quá hung tàn!" Đến cuối cùng một số người cũng chỉ có thể cảm thán như vậy.
Lúc này, Sở Phong bị cho rằng là hung tàn rối tinh rối mù, đang cùng bọn người Lư Vương, hổ Đông Bắc ngồi đó, còn chưa có rời đi, đang làm một chuyện cực kỳ phá hư không khí, đó chính đốt đình đài, nướng Nhạn Vương.
Sau khi "Hành hung" xong, bọn họ không vội vã rời đi, mà là vừa nướng thịt chim nhạn, hưởng thụ thịt rừng thơm ngào ngạt, vừa nghiên cứu chiến lợi phẩm, họ bình chân như vại, không hoảng hốt không vội vàng.
Tất cả mọi người kẻ trên người dưới của Địa Ngoại Văn Minh Sở đều tái mét cả mặt mày, nơm nớp lo sợ, thân là tài phiệt lại bị người ta đánh hạ như vậy, bị coi như cái sân nấu cơm dã ngoại, thực sự là mất mặt.
Nhưng không người nào dám tiến lên, kẻ thù quá hung tàn mà!
"Đây là một bản sách cổ liên quan tới 'Trận', cực kỳ quý hiếm luôn đấy!" Hoàng Ngưu đắc ý, khuôn mặt nhỏ tinh xảo sắp cười nở hoa luôn rồi.
Đây là bản chất của trận pháp, bình thường được gọi là trận vực, cho dù là thế giới ở ngoài Địa Cầu thì thư tịch liên quan đến đề tài này cũng cực kỳ hiếm thấy.
Sở Phong cầm tới lật xem, phía trên đều là loại chữ như gà bới, hiện rõ thần bí, lại như là một đống nòng nọc, mang theo cổ ý tang thương, hắn không nhận ra chữ nào cả.
"Nếu như có thể nghiên cứu triệt để, lại đi đến danh sơn đại xuyên thì sẽ không lỗ lả đâu." Hoàng Ngưu vui vẻ ghê gớm, mái tóc dài vàng nhạt óng ánh, đôi mắt to xinh đẹp nheo lại, nhìn y chang một bé gái.
Hiện tại danh sơn đều có "Trận vực", đều là đại năng cổ đại bày ra, có cái lợi dụng từ trường trái đất, có cái dẫn dắt Hỏa Tinh Thái Dương, còn có cái thì là quỷ đánh tường.
Sở Phong nghe vậy thì mừng húm, nếu thật sự nắm giữ được bản chất của trận vực, vậy thì lần sau lại đến núi Long Hổ sẽ càng dễ dàng nhiều.
"Ha ha, quyển sách này đúng là rất quý giá!" Đại Hắc Ngưu cười toe toét cả cái miện, nó ngây ngô đến mức sắp chảy cả nước miếng ra.
Hiện tại cường giả khắp nơi đều đang tiến công danh sơn, để có chỗ đứng trong thiên hạ, nhưng mà đều tổn binh hao tướng, không có mấy kẻ thành công, máu Vương nhuộm đỏ sông núi.
Cuối cùng, chủ yếu là bởi vì trận vực trên danh sơn quá mạnh, đều là tiến hóa giả của thời cổ đại bày ra, mỗi một bước đi đều hung hiểm, có thể chôn vùi tính mệnh của Vương giả.
Đương nhiên, cũng có vài nơi cá biệt tương đối đặc thù, tiến hóa giả thời cổ đại có chăn nuôi một ít sinh vật không tên, chúng đã leo ra từ trong lòng núi, bảo vệ lấy ngọn núi đó.
Đừng nói là bọn người Sở Phong, Hoàng Ngưu, ngay cả Lư Vương cũng đang chảy nước miếng, một khi thấy rõ bản chất huyền bí của trận vực, vậy chẳng khác nào danh sơn trên thiên hạ sẽ trở thành hậu hoa viên của bọn họ hay sao?
"Sở Ma Vương vô thượng xin nhận lấy đầu gối của ta, ta nguyện cả đời đi theo bên cạnh ngươi." Thứ hèn nhát Lão Lư này cực kỳ có trình độ về nịnh bợ tâng bốc.
"Tránh qua một bên đi, ngươi là thú cưỡi của ta." Đại Hắc Ngưu cho nó một bàn tay.
"Bản vương cũng muốn nghiên cứu một chút." Hổ Đông Bắc tiến tới góp mặt, hắn ta lau nước bọt một cái, đoạt mất sách da thú nọ.
"Hổ ca, ta cảnh cáo ngươi đừng phạm vào bệnh cũ, trông thấy thứ gì tốt thì muốn đoạt, sau đó chạy trốn." Sở Phong nhắc nhở, bởi vì con lão hổ này thật sự không có tiết tháo.
"Nói gì thế, ta là hạng người như vậy sao?" Hổ Đông Bắc bất mãn, nhưng lại có chút chột dạ, tập tính của hắn ta là vậy, thế cho nên vừa rồi đúng là thoáng có suy nghĩ này.
"Ngươi có hiền lành cái gì mà kêu oan!" Đại Hắc Ngưu trợn trắng mắt, trường kỳ lăn lộn chung với nhau, nó liếc một cái thôi đã nhìn ra, vừa rồi con lão hổ này quả thật không có nghẹn cái rắm gì tốt lành cả.
"Thói quen mà thôi, ta sửa đổi bộ không được sao!" Hổ Đông Bắc tức giận, đồng thời không quên nhanh chóng đọc lướt qua quyển sách da thú này, hắn ta muốn lĩnh hội.
Chỉ là hắn cứ cứ nhìn chằm chằm như vậy cả buổi, nhưng vẫn mang cái bản mặt choáng váng ngu ngu, một chữ cũng không nhận ra, trông ngu ngơ không hiểu mô tê gì.
"Vì xông pha khắp thiên hạ, ta nghiên cứu qua chữ viết của Ai Cập cổ, của Hy Lạp cổ, của Ả Rập cổ, còn cả Trung Quốc cổ, không nói trở thành nhà ngôn ngữ học, nhưng cũng không xê xích gì nhiều, có điều. . . Đống chữ chim này có ý gì? Ta không nhận ra được chữ nào hết cả!" Hổ Đông Bắc phẫn uất.
Sở Phong tương đương kinh ngạc, con lão hổ không tiết tháo này mà lợi hại như vậy sao? không kém cạnh gì so với Đại Hắc Ngưu hết!
Lúc bọn họ đến núi Olympus của phương tây, Hoàng Ngưu tiết lộ sức mạnh của lão Ngưu, nói nó nắm giữ được mấy loại ngôn ngữ cổ xưa, là đặc biệt chuẩn bị nhằm càn quét thiên hạ.
"Cuối cùng ta cũng đã rõ, thiên tài, không, mấy thằng ác ôn là giống nhau, đều có chung một loại phẩm cách!" Sở Phong nhìn thoáng qua hổ Đông Bắc, rồi lại liếc nhìn Đại Hắc Ngưu.
Hổ Đông Bắc cùng Đại Hắc Ngưu đều dựng thẳng một đầu ngón tay lên với hắn, tiến hành khinh bỉ.
Kỳ thật Sở Phong cũng đau đầu, một chữ cũng không nhận ra, làm sao mà lĩnh hội đây? Hắn hỏi Hoàng Ngưu những chữ này thuộc về ngôn ngữ của tộc nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Ngưu rất nghiêm túc, nói cho bọn họ biết, trong này có phật văn, tỉ như tác phẩm thô lậu của tiến hóa giả nhất mạch Kim Thân La Hán, trên tờ giấy màu vàng kim có được từ nhà họ Trương có loại văn nòng nọc chính là phật văn, đồng thời trong này cũng có đạo văn, thuộc về nhất mạch Đạo gia, lại còn có các loại thú văn, trùng văn, cầm văn.
"Văn tự của Vạn Quốc? !" Đại Hắc Ngưu trợn tròn mắt, vậy còn học thế nào nữa, ai có nhiều tinh lực mà đi nghiên cứu hết kia chứ?
"Cho nên ta mới nói bản sách cổ trận vực này không đơn giản, là sách quý, giá trị liên thành." Hoàng Ngưu rất trịnh trọng.
Theo lời nó nói, cho dù là ở vực ngoại, cũng hiếm có người nghiên cứu trận vực, trừ phi là đại giáo đỉnh cấp mới có chuyên gia đi lĩnh hội, chính là vì dẫn dắt từ trường của sơn hà, bảo hộ đạo thống.
Thư tịch về trận vực còn ít hơn bí bản tu hành nhiều lắm, nó dị thường hiếm hoi, bất kỳ một bản nào cũng đáng giá để đại giáo đi tranh đoạt.
Về phần bản này thì càng bất phàm, nó có nhiều loại văn tự chú thích, chứng tỏ trận vực mà nó chỗ diễn giải có cấp độ cực cao, cực kỳ kinh người!
"Có vài văn tự trời sinh đạ ẩn chứa loại sức mạnh kỳ dị, chỉ cần ngươi viết ra, khắc lên trên sông núi tương ứng, lập tức có thể khiến cho các loại từ trường thay đổi một cách vi diệu, rất thích hợp để diễn giải ra trận vực."
Hoàng Ngưu xoá nạn mù chữ cho cả đám người.
Đại năng tiến hóa giả trong các tộc của thời cổ đại đã sáng tạo ra loại chữ viết này, có không ít ký tự đều ẩn chứa năng lượng cộng minh ở trong đó, đụng đến được các loại đạo lý thần bí khó lường giữa thiên địa.
Loại chữ viết ẩn chứa đạo lý, có quy luật song hành trong đó, nếu tổ hợp một cách hữu hiệu thì có thể thay đổi trận pháp tồn tại tự nhiên của sơn hà, thậm chí có thể sáng tạo trận vực.