"Tất cả đã thay đổi, thời gian ba ngày tan biến, Thông Cổ liên minh bị người ta làm trọng thương, mà nhà họ Trương còn bị hủy diệt, chỉ để lại phụ nữ trẻ em và già yếu, cao tầng và dòng chính đều đã chết!"
Tin tức mang tính chất bạo tạc, khiến cho tứ phương rung động.
"Buồn cười, vị công tử kia của nhà họ Trương thật biết nói đùa, dán vàng lên mặt của mình, đây chính là chế Sở Ma Vương mà họ nói đó sao? Kết quả triệt để kéo nhà họ Trương bọn họ xuống vực sâu!"
"Thật không hổ là Sở Ma Vương, dám vung đồ đao vào cả tài phiệt, khai chiến với bọn họ, như thế này thì các tài phiệt khác đều phải bất an sợ hãi."
"Vị này quả thực là thần, tôi sớm đã có dự cảm, hắn làm sao lại bị một câu của Ngọc Hư cung chi chủ áp chế, kết quả là muốn động đao với các đại tài phiệt, tôi rửa mắt mà đợi hắn sẽ tiến công phe nào đây!"
Bên ngoài dậy cơn sóng dữ, mọi phương tập trung vào nơi đây, tất cả mọi người đang nghị luận.
Ngay lúc tiếng người huyên náo, Sở Phong đang đứng sâu trong lâm viên của Địa Ngoại Văn Minh Sở, thế nhân còn không biết hắn đã động thủ với tài phiệt thứ hai!
Một lão giả ngồi trên xe lăn than nhẹ: "Ai, đừng cho Dương Đằng trở về, đối mặt Sở Ma Vương, nó chết không nghi ngờ gì. Nó không có tham dự vào chuyện này, cứ để nó tự do bay nhảy ở bên ngoài đi, coi như để lại một Vương giả cho Địa Ngoại Văn Minh Sở chúng ta, nếu không dựa vào cái gì để đặt chân thiên hạ khi thiên địa sắp dị biến lần nữa."
Lão ta là nhân vật quan trọng bậc nhất của Địa Ngoại Văn Minh Sở, có được quyền thế cực lớn.
"Đáng tiếc, ta vốn đã mời đến hai vị cường giả tuyệt thế, nhưng bọn họ lại lỡ hẹn, đáng hận, nếu không nói không chừng có thể lật ngược được mọi chuyện" Lão giả này không cam tâm, sâu trong đáy mắt tràn ngập tức giận.
Các thân tín chung quanh lão nghe thấy vậy thì giật mình hết sức, lão giả này từng mời cao thủ tuyệt thế đến, muốn tọa trấn Địa Ngoại Văn Minh Sở sao?
"Các ngươi đều đi đi, hắn sẽ không làm khó các ngươi." Lão giả ngồi trên xe lăn, phái các dị nhân bên người đi hết, lão biết lưu lại nhiều cao thủ mấy cũng không có tác dụng gì, bởi lẽ sẽ không ngăn được Sở Ma Vương.
Muốn đối phó Sở Phong, chỉ có cao thủ tuyệt thế xuất kích mới được!
Trên đường đi, đầu người lăn lốc, bọn Sở Phong đã giết chết hơn mười người, đều xem như thành viên trọng yếu của Địa Ngoại Văn Minh Sở.
Bởi vì, tài phiệt này tham dự quá sâu, trước đó không ít kẻ trên người dưới đều đồng ý diệt trừ hắn, phái Vương giả ra đi săn bắn.
"Lão già, nghe nói lão là chủ mưu đúng không?" Sở Phong đánh tới, nhìn thấy lão giả không có ai bên người, ngồi một mình trên chiếc xe lăn kia.
"Ngươi cảm thấy ta rất buồn cười đúng không, thắng làm vua thua làm giặc, nếu bọn ta săn giết ngươi thành công thì hiện tại buồn cười chính là ngươi." lão giả ngồi trên xe lăn cất tiếng nói, ọt một tiếng, lão dùng dao găm đâm vào ngực của mình.
"Đối với kẻ thù, ta thích tự mình giết chết, không thích người khác can thiệp." lúc Sở Phong nói chuyện, phi kiếm xích hồng đã bay lên, phù một tiếng, trảm lên trên cổ lão giả, một cái đầu bay lên.
"Ngươi. . ." Lão giả kinh sợ, vào giây phút sau cùng, lão muốn tự mình giải quyết, lưu lại toàn thây, mà nào ngờ, Sở Phong làm thẳng tay như thế, một kiếm bêu đầu lão ta.
Oanh!
Cuối cùng, bọn Sở Phong công phá địa khố của Địa Ngoại Văn Minh Sở, diện tích nơi này thật bao la, đồ vật cất giấu cũng nhiều lắm.
Có chừng mấy chiếc đĩa bay, chiến hạm ngoài không gian thần bí, có điều đều không trọn vẹn, đã hư hại cả.
"Những vật này, nếu thật sự có thể nghiên cứu triệt để, sẽ tuyệt đối khó lường, có thể tiến quân lên vũ trụ đấy!" Sở Phong than nhẹ.
"Địa Ngoại Văn Minh Sở nghiên cứu rất nhiều năm, căn bản khó mà phục hồi như cũ." Đại Hắc Ngưu nói ra, vừa rồi nó thôi miên một số người, hiểu rõ được tình huống nội bộ.
Rất nhanh, hai mắt Hoàng Ngưu sáng rực lên, nó nhìn thấy một ít lá cờ phế phẩm, và cả một số khối ngọc các loại, được đặt ở nơi sâu nhất trong nhà kho, cũng coi là là món cất giữ quý giá hiếm hoi.
"Không phải đây là Địa Ngoại Văn Minh Sở sao, không cất dấu những đĩa bay kia, sao lại càng coi trọng những Cổ Khí này?" Hổ Đông Bắc hồ nghi.
Hoàng Ngưu nói: "Những vật này đều đến từ ngoại vực, đến từ vũ trụ, Địa Ngoại Văn Minh Sở, bọn chúng nghiên cứu chính là văn minh ngoài Địa Cầu, không có sai!"
Rất đáng tiếc, nơi này không có một món nào nguyên vẹn cả, đều rách rưới không có cách nào dùng.
"Hả? !"
Bọn hắn đánh hạ một gian mật thất trong bảo khố, là trọng địa trong trọng địa của Địa Ngoại Văn Minh Sở!
"A, giàu to rồi, cư nhiên có thể tìm được loại truyền thừa này!" Hoàng Ngưu mừng húm.
Trong gian mật thất này có một cái hộp ngọc thạch, ở bên trong có để một quyển cổ thư, lấy da thú chế thành, trông xa xưa lâu đời lắm rồi.
Rất nhanh, tin tức này truyền ra bên ngoài, Địa Ngoại Văn Minh Sở đã bị Sở Phong công phá, đầu người lăn lôn lốc khắp chốn nơi này, hắn đang đại khai sát giới!
Mọi người thật sự bị làm khiếp vía, từng kẻ đều nghẹn họng nhìn trân trối, phải biết là, Thông Cổ liên minh mới bị đánh hạ không bao lâu, nhanh như vậy thì đã đến phiên Địa Ngoại Văn Minh Sở rồi sao?
Việc này giống như một cơn lốc xoát, cuốn sạch cả thiên hạ!
Tất cả các đại tài phiệt đều bị kinh động, người người cảm thấy bất an.
"Thật là khó tin quá, trong một ngày mà liên tục diệt trừ hai đại tài phiệt, mà hắn rời đi Địa Ngoại Văn Minh Sở rồi sao?"
"Sở Phong không hề rời đi, đang bật lửa nướng đồ ăn, nguyên liệu nấu ăn là một con Đại Nhạn Vương."
Tin tức của đám người bên ngoài cũng coi như chuẩn xác, bọn Sở Phong vẫn còn ở đó, không hề rời đi.
Ngày đó Sở Phong nhìn thấy rõ ràng, Đại Nhạn Vương từng hóa thành hình người mặc vào áo giáp, cùng Hoắc Yến đi vây giết hắn, hôm nay thanh toán ngay trong lâm viên, nó bị hắn nướng chín.
Liên tiếp hai đại tài phiệt xảy ra chuyện, mọi người đang rung động đồng thời cũng suy đoán, tiếp theo Sở Ma Vương sẽ vung đao về phía kẻ nào, chắc hẳn các đại tài phiệt đều đang bất an!
"Tôi có thể làm chứng, Sở Phong thật sự đang nướng chim nhạn ở Địa Ngoại Văn Minh Sở kia kìa, nhà tôi nằm ngay ở thành phố Cô Tô mà!"
Ngay khi bên ngoài đang xôn xao và rung động sâu sắc, có dị nhân đứng ra chứng thực quả thật Địa Ngoại Văn Minh Sở đã bị công phá, hơn nữa Sở Ma Vương còn chưa có rời đi.
"Đại Nhạn đáng thương, nói thế nào đi nữa cũng là một Cầm Vương, thế mà lại lưu lạc làm phong nền cho sự kiện này, thẳng đến đại chiến kết thúc mới bị người thuận miệng đề cập đến một câu. . . Đó là bị người ta nướng!"
Có người than nhẹ, cảm thấy cái tên này cũng khổ tâm quá.
Rất nhiều người đều không nói gì.
Trong một ngày Sở Phong đánh hạ hai đại tài phiệt, như là trời long đất lở, gây ra động tĩnh quá lớn.
Bên ngoài căn bản không có biện pháp an tĩnh lại được, đừng nói là người bình thường, ch dù là các Vương giả cũng đơ ra, chuyện này cũng quá kinh khủng.