Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 556 - Chương 572: Đại Lâm Tự Của Núi Tung (2)

Thánh Khư Chương 572: Đại Lâm Tự của núi Tung (2)

"Con khỉ rất rành dưỡng rượu à?" Sở Phong ngạc nhiên, hắn vẫn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết thôi.

Hoàng Ngưu nói cho Sở Phong biết, sau khi thiên địa dị biến thì giá trị của Hầu Nhi Tửu và mật ong không dễ đánh giá nhất, một bộ phận ở trong đó có thể coi là của quý!

Rất nhanh, Sở Phong đã hiểu được chuyện gì xảy ra, nếu như lấy dị quả nhưỡng rượu, hoặc là mật của dị hoa tinh khiết, vậy thì đúng là rất khó lường.

Cuối cùng Sở Phong tách ra khỏi bọn họ, đều không dùng Kim Điêu Vương làm thú cưỡi, mà một mình lên đường.

Sau khi thiên địa dị biến, khoảng cách từ Tây Kinh đến Tung Sơn chừng khoảng năm ngàn cây số, đối với người bình thường mà nói là cực kỳ xa xôi, quá dài đằng đẵng.

Nhưng với Sở Phong thì nếu hắn có thể duy trì vận tốc gấp năm lần âm thanh mà phi nước đại từ đầu tới cuối, không đầy một giờ hắn đã có thể chạy đến mục tiêu.

Đương nhiên, trước mắt hắn chỉ có thể giữa được cực tốc trong nửa giờ ban đầu thôi, vượt qua thời gian nhất định thì chắc chắc phải chậm dần tốc độ, không làm thế thì toàn thân nóng hổi, bên trong quá nóng dễ dàng đốt bị thương bản thân.

Chạng vạng tối hôm nay, Sở Phong đã chạy tới dưới chân núi Tung.

Núi Tung sừng sững cao vút, nó là một trong Ngũ Nhạc, sau khi thiên địa kịch biến thì trở nên cực kỳ hùng vĩ, giống như nối liền với bầu trời vậy, trông hết sức bao la hùng vĩ.

Trên núi có đầy tùng xanh thúy bách, mây tím dày đặc.

Nhất là trong ánh nắng chiều, trên núi toàn là một mảnh đỏ thẫm, ánh vàng kim lập loè, nhìn vô cùng thần thánh.

Sở Phong leo núi, hắn không dùng đến tốc độ tối đa, thân ảnh nhấy nháy, sau đã đã im hơi lặng tiếng lên tới núi Tung.

Miếu thờ liên miên trong ánh chiều tà hoàng hôn giống như được khảm thêm viền vàng kim, an bình mà yên tĩnh, có cây Bồ Đề già nua lay động theo gió, phát ra tiếng tụng kinh ngâm nga.

Thùng thùng. . .

Trống chiều vang lên, nơi này cách biệt với bên ngoài, siêu thoát cả hồng trần, khiến cho Sở Phong an tĩnh lại.

Vèo!

Một bóng người xuất hiện, chính là con vượn già, bây giờ hắn ta không phải ở dạng bản thể mà đã hóa hình làm người, hắn ta gầy còm, cũng không cao, mặc dù được Phật môn truyền thừa, nhưng lại không quy y ngã Phật.

Con vượn già có một mái tóc ngắn, mỗi sợi đều cứng đờ, hai mắt thì như kim đăng, nhấp nháy phát ra ánh sáng.

Đây là một vị cao thủ tuyệt thế, cũng là ngoại tộc đầu tiên khai tông lập phái.

Sau khi Sở Phong đến, hắn ta lập tức sinh ra cảm ứng, trong chớp mắt đã xuất hiện, đủ để chứng minh sự hùng mạnh của con vượn già.

"Xin ra mắt tiền bối." Sở Phong mở miệng.

Vượn già mỉm cười, không có khinh thường, bởi vì hắn ta biết người trẻ tuổi này rất siêu phàm, thực lực cực kỳ kinh người, đã đứng sừng sững trong hàng ngũ cao thủ tuyệt thế.

"Ta từng đi Giang Tây, muốn đến cứu viện ngươi, để kết được một thiện quả, nhưng không ngờ bản thân ngươi đã có thể quét ngang chúng vương." Vượn già cất tiếng.

Sở Phong biết, có không ít Thú Vương hiện thân ở Giang Tây, bây giờ còn chưa rời đi nữa, bao gồm cả cường nhân tuyệt thế kéo đứt sáu sợi gông xiềng.

"Đa tạ ý tốt của tiền bối!"

Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, Sở Phong nhìn thấy cha mẹ mình, vững tin bọn họ không việc gì, sau đó cẩn thận hỏi rõ mọi chuyện xong, hắn thật sự hoàn toàn không biết nói gì cho phải.

Sở Phong cảm thấy, ở lại núi Tung cũng không tệ, hoàn cảnh nơi này tuyệt đẹp, mây tím lượn lờ, sức sống nồng đậm, cực kỳ thích hợp làm nơi dừng chân.

Lần trước, Lục Thông chuyển dời hai người Sở Trí Viễn từ Ngọc Hư cung đến Bích Du cung, là cân nhắc cho vấn đề an toàn phòng ngừa bất trắc.

Bây giờ, con vượn già lại đón hai người đến nơi này, một đoạn nhân quả chưa chắc không có suy nghĩ về phương diện này.

"Tiền bối làm vậy là do không coi trọng ta đó ư." Sở Phong mỉm cười, đối phương đối đãi cha mẹ của hắn như vậy, chẳng lẽ là cảm thấy hắn sẽ chết mất, hay xảy ra vấn đề gì rồi.

"Không, ta rất xem trọng ngươi." Con vượn già cười nói: "Phật môn coi trọng nhân quả, lão tăng mời hai vị đến núi Tung cũng là tất nhiên, coi như giải sầu đi."

Cứ như vậy, Sở Phong ở lại nơi đây, hắn muốn ở ẩn một thời gian, hắn rất hài lòng với hoàn cảnh nơi này, muốn ở chỗ này tu hành, tăng tiến bản thân mình.

Sáng sớm, khi tiếng chuông ngân nga vang lên.

"Pháp Bổn Pháp Vô Pháp, Vô Pháp Pháp Diệc Pháp. Kim Phó Vô Pháp Thì, Pháp Pháp Hà Tằng Pháp."

Sở Phong tụng kinh phật, xem chân kinh, rất tập trung, thức dậy còn sớm hơn đám khỉ vượn trong Đại Lâm Tự

Nơi này có cổ tháp lịch sử ngàn năm, có số lượng lớn phật kinh, còn có Cổ Thụ Thần Thánh sống lại, làm cho tâm thần người ta thật yên bình.

"Tâm địa sinh chư chùng, nhân sự phục sinh lý. Quả đầy Bồ Đề viên, hoa khai thế giới khởi."

Liên tiếp mấy ngày, Sở Phong đều không rời đi, thường xuyên tụng kinh niệm phật, xem thời tiết của núi Tung, trông rất là nhàn nhã.

Trong mấy ngày nay, hắn đã luyện thành Giao Ma Quyền, kết hợ cùng với Ngưu Ma Quyền, giúp thực lực của hắn tăng lên khá nhiều.

Trống chiều chuông sớm, Sở Phong rất khoan khoái mà duỗi người ra, thường xuyên luyện quyền vào lúc sáng sớm và chạng vạng tối, thực lực càng ngày càng hùng mạnh hơn.

Trừ chuyện đó ra, Sở Phong luyện Hình Ý Thập Nhị Chân Hình đã tiến bộ thêm được một bước, ở bên ngoài cơ thể hắn ngưng kết ra một cái chuông lớn - chân hình thứ bảy có thể được ghi khắc lên vách chuông.

Các loài rồng, hổ, ưng quay xoay tròn chung quanh hắn, chuông lớn kêu vang, lực phòng ngự lại tăng lên một đoạn, coi như sắp đạt đến vạn pháp bất xâm!

Mấy ngày trước, chỉ có sáu loại chân hình quay xoay tròn chung quanh hắn, ngưng kết trên Kim Chung Tráo, mà bây giờ tuyệt đối càng tăng mạnh hơn nhiều, coi như thật sự đã Kim Thân Bất Hoại.

Có đôi khi, Sở Phong sẽ đi tìm vượn già luận bàn, thử đánh nhau với hắn ta, có điều không quyết đấu quá mãnh liệt, chỉ hơi va chạm mấy lần thôi, cũng đơn giản là luyện tập quyền pháp.

Hắn đã biết được một chuyện, phương pháp hô hấp cấp Kim Thân La Hán mà con vượn già nắm giữ lại là Dịch Cân Kinh.

"Tiền bối thật là bất phàm, một mình mà có thể đánh hạ một trong Ngũ Nhạc." Sở Phong tán thưởng.

"Ta chỉ chiếm cứ một phần nhỏ của núi Tung thôi, ngọn núi chân chính còn ẩn trong sương mù." Vượn già than nhẹ, chỉ vào trong hư không.

Đến lúc này, Sở Phong đã triệt để hiểu ra, tất cả danh sơn đều tương tự nhau, chúng nó bây giờ còn chưa thật sự hiện ra!

Liên tục mấy ngày liền, Sở Phong cứ ẩn núp trong núi Tung, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Có điều, bên ngoài cũng không vì sự biến mất của hắn mà bình tĩnh trở lại, hiện giờ trong Giang Tây gió nổi mây phun, tộc Hải muốn tiến công núi Long Hổ theo quy mô lớn.

Các cao thủ của tộc Hải liên hợp với nhau, chuẩn bị chia cắt nơi đó, lần này làm ra thanh thế phô trương như vậy, bọn hắn muốn giành được chỉ trong một lần ra tay.

Ngay cả Khổng Tước Vương cũng hiện thân, Kim Ô Vương cũng chạy tới, ngoài ra còn có Bạch Xà của núi Thái Hành, bọn người lão tông sư của núi Võ Đang.

Bình Luận (0)
Comment