Điều dị thường duy nhất chính là, nó đang phát ra ánh sáng yếu ớt mà rất cổ xưa, rách nát là thể hiện trực quan nhất của nó.
Dựa theo những lời nói của những người dưới chân núi thì phía sau đạo quán này có liên kết với một không gian thần bí, một đám cường giả kéo đứt sáu sợi xiềng xích đều lao vào trong đó.
Đạo quán nhỏ rách nát này chính là cửa vào!
Trước đó không ai chú ý tới nó, nó cũng sắp bị cỏ và bụi gai che mất, sau đó có người vô ý xâm nhập mới phát hiện có một thiên địa khác bên trong.
Ngoại trừ Hổ Kình Vương ra thì nơi này còn có một người cn gái rất mỹ lệ, ả ta là Bạng tiên tử, tóc xanh như suối, gương mặt đẹp đẽ, đôi mắt nhấp nháy, được xưng tụng là mỹ lệ.
Sau lưng ả ta là một cặp vỏ sò tuyết trắng như ngọc, mang theo ánh sáng bóng trong suốt, tô điểm thêm cho ả ta một loại khí chất và phong vận khác.
Ả ta là một vị mỹ nhân, nhưng những ngày này hai tay lại dính đầy máu tươi.
Nơi này có cái bàn ngọc thạch, phía trên bày biện mâm đựng trái cây và các loại điểm tâm ngọt, Bạng tiên tử khá bình tĩnh, ổn trọng hơn Hổ Kình Vương nhiều, ả ta đang hưởng thụ bánh ngọt.
Ả hững hờ mở miệng, nói: "Hổ Kình Vương ngươi gấp cái gì, có thể từ từ sẽ đến, ngươi giết chết hai con trâu bên trong kia trước, lại đánh chết con lão hổ nọ, từng bước từng bước mà thực hiện, để họ Sở kia trải nghiệm cho rõ, từ từ mà hưởng thụ."
Ả mặc một cái quần dài trắng, bản thân đã rất mỹ lệ, được ngợi xưng là thanh lệ thoát tục, thậm chí có một khí chất xuất trần, nhưng lúc này lại làm lòng người sinh ra sợ hãi.
Dưới chân núi, có không ít người đều nghe được điều này, càng cảm thấy Bạng tiên tử thật khiến người ta ghê rợn, tâm của ả chênh lệch quá xa với dung mạo.
"Có đạo lý, ta lập tức đuổi theo giết ngay, không tên nào chạy thoát được hết!" Hổ Kình Vương cũng lộ ra ý cười, nhưng có vẻ hơi lãnh khốc, trong cái miệng lớn đó chứa đầy răng trắng hếu.
"À, lát nữa chúng ta cũng có thể làm một bảng xếp hạng món ngon, mời họ Sở đến bình phẩm xem đến tột cùng là thịt trâu kho tàu ngon, hay là thịt hổ nướng than càng tuyệt."
Lúc Bạng tiên tử nói những lời này, vẫn mang theo nụ cười như cũ, có điều đôi mắt lại hết sức lạnh lẽo.
Chuyện ả ta thích Hắc Đằng không phải là bí mật gì cả, ả càng muốn giết Sở Phong hơn Hổ Kình Vương.
"Ha ha, sáng kiến này không tồi, chờ tin của ta đi, chắc hẳn không bao lâu nữa là có thể nhấm nháp những món ngon kia." Hổ Kình Vương quay người, trực tiếp đi vào trong đạo quán nhỏ nọ.
Sở Phong tới gần, không đủ cách xa trăm mét!
Hắn chuẩn bị ra tay, triển khai tuyệt sát, thời cơ này đã không chênh lệch mấy, trước tiên thì giết Bạng tiên tử, lại chém chết Hổ Kình Vương.
Nhưng mà lúc này Bạng tiên tử chợt đứng dậy, đối mặt dưới chân núi, nói: "Sở Phong ngươi đã đến sao, nếu như chưa thì huynh đệ của ngươi sẽ chết hết đấy!"
Nàng cười nói uyển chuyển, cất tiếng: "Cường giả trên lục địa thật không bao nhiêu cả, số lượng quá ít, căn bản không đủ để càn quét. Nói đến đây thì phải công nhận là làm huynh đệ của Sở Phong ngươi cũng rất thảm nha."
Nói đến đó, gót sen của ả quay đi, đứng trên một nơi địa thế tương đối cao, nhặt một góc áo đầy máu từ dưới đất lên, nói: "Đây là ta tự mình ra tay xé xuống từ trên thân thẳng oắt con kia đấy, hừm, khá là đáng tiếc, chỉ làm bị thương nó thôi, không giết chết ngay tại chỗ được."
Sở Phong nhìn chằm chằm vào thứ đó, hai mắt phun lửa, hắn tin chắc không chút nghi ngờ, đó chính là góc áo của Hoàng Ngưu.
Trên mảnh đất kia có không ít thứ đầy máu me, có một cái sừng gãy nhuốm máu của Đại Hắc Ngưu, còn có linh vũ của Kim Điêu Vương, cả đạo bào rách nát máu loang lổ của lão tông sư núi Võ Đang. . .
"Đây đều là chiến lợi phẩm của ta, một phần là ta tự mình ra tay sát thương, còn lại không ít là nhờ người ta xuất kích mang về."
Bạng tiên tử cười nói vui vẻ, trông rất xán lạn, dùng chân đứng đó mà đá tới đá lui, loay hoay quanh những món đồ đẫm máu kia, mặt mày ả đang tỏa sáng.
Sở Phong ra tay, hắn vọt về phía trước, chặn đánh giết chết con đàn bà này.
Hắn thấy, con ả tên là Bạng tiên tử này có tiên khí chỗ nào kia chứ, thật sự quá ác độc, không phải là muốn kích thích hắn chạy lên núi Long Hổ thôi sao?
Ả ta vì báo thù cho Hắc Đằng, đã rất điên cuồng, nếu như bây giờ không giết chết thì lát sau chắc chắn sẽ làm ra chuyện càng đáng sợ thơnới.
"Chết đi!" Sở Phong gào to.
Đồng tử của Bạng tiên tử co rụt vào, ả không ngờ Sở Phong đã tới thật, hơn nữa còn không xa hơn trăm mét, đối với sinh vật đẳng cấp như ả mà nói thì khoảng cách này là quá gần!
"Sở Phong!"
"Trời ạ, Sở Ma Vương đánh tới!"
Dưới chân núi xuất hiện tiếng kinh hô liên miên, bất kể là ngoại tộc hay dị nhân đều rất chờ mong, muốn nhìn thấy hắn phát uy, giết vào trong vùng không gian thần bí kia, tru sát tộc Hải!
"Chờ ngươi đã lâu!" Bạng tiên tử không có bối rối, ả ta đưa tay vào giữa, lòng bàn tay hiện ra một cái hộp ngọc, phịch một tiếng, nắp hộp tự động bật ra, một đạo kiếm quang bay lên.
Xoẹt!
Cầu vồng kinh thiên chói lòa làm người ta không mở hai mắt ra được, quá chói sáng.
Giống như Kiếm Tiên lao vút lên không, sát phạt thế gian!
"Không tốt!" Có người kêu lên sợ hãi.
Rất nhiều người đều đang khát vọng Sở Phong cường thế trấn sát bọn người tộc Hải, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này đều hoảng sợ.
Trong hộp ngọc thạch này ẩn giấu hung khí, trước đó đã từng làm trọng thương Ngao Vương của núi Côn Lôn, có người tận mắt nhìn thấy, kiếm quang lóe lên, lồng ngực của Ngao Vương bị xé toạc ra.
Sở Phong sợn hết lông tơ lên, hắn thấy rõ, kiếm quang kia không phải là một thanh phi kiếm, mà là một trang giấy màu trắng bạc, phía trên khắc lấy ký hiệu yêu dị.
Hắn lập tức biết, vật này cùng loại với "Kim Thân La Hán Chỉ” mà nhà họ Trương của liên minh Thông Cổ thu được, là tác phẩm thô lậu mà đại năng cổ đại tiện tay lưu lại.
Nhưng mà, đối với bọn người cấp bậc như họ mà nói, nó có lực sát thương to lớn, có thể làm trọng thương thậm chí giết chết sinh linh kéo đứt sáu sợi gông xiềng.
Cũng may hắn không có chủ quan, từ khi lên núi thì không dám khinh thường bất cứ kẻ nào, trong tay hắn lóe lên ánh hào quang, bản thân biến mất khỏi nơi đó.
Sở Phong thu mình vào trong không gian bình, cho dù kiếm quang bổ tới, vang dội keng keng, hắn cũng không có việc gì, cũng chỉ gặp phải rung động dữ dội mà thôi.
Hắn đã sớm làm thí nghiệm, cái bình này rắn chắc đến đáng sợ, hắn nghĩ hết mọi biện pháp cũng không đánh vỡ được, lần này tới núi Long Hổ, hắn lo lắng rơi vào trong trận vực, gặp phải sát phạt không cách nào đối kháng, cho nên muốn dùng Ngọc Tịnh Bình độ kiếp.
Hắn không ngờ rằng, Bạng tiên tử này lại nắm giữ một chế phẩm tương đương với "Kim Thân La Hán Chỉ" của đại năng cổ đại trong tay.
Ba!
Bổ chừng sáu, bảy lần, tờ giấy màu bạc kia đã tan nát, không còn phát ra kiếm quang nữa, mà chia năm xẻ bảy, hóa thành tro bụi.