"Đại Lão Hắc!" Sở Phong lo lắng, Đại Hắc Ngưu bị gã đàn ông tóc vàng này đánh trọng thương? Hiện tại điều duy nhất còn có thể khiến hắn giữ được bình thản chính là, trong những hình ảnh kia không có thi thể của Đại Hắc Ngưu.
"Hả? !"
Rất nhanh, thân thể Sở Phong chấn động, hắn nhìn thấy dưới chân gã đàn ông tóc vàng tộc Hải kia còn có một góc áo dính đầy máu, rất giống bộ đồ bé bé mà Hoàng Ngưu từng mặc qua.
Điều này khiến tim Sở Phong bốc lửa lên, tràn ngập lo nghĩ.
Lòng hắn cứ vội vàng xao động, năng lượng trong cơ thể dâng tràn cuồn cuộn, huyết khí giống như đại dương bập bùng, tản mát ra khí tức hết sức khủng bố.
Không thể kéo dài nữa, hắn thực sự không chờ được, nhanh chân lao về phía trước, tiếp cận núi Long Hổ, không tiếc chiến một trận đẫm máu ở chỗ này!
Sở Phong vừa đi vừa khôi phục tinh khí thần, bước chân hữu lực, năng lượng tản mác gần đó bị phương pháp hô hấp này dẫn đường kéo đến, cấp tốc để thân thể của hắn hiển hiện bảo huy.
Lặng yên không phát ra một tiếng động, hắn đi đến đằng sau đám người, mảnh đất này có rất nhiều sinh linh, có ngoại tộc mà cũng có dị nhân.
Thậm chí, có vài hung cầm mãnh thú còn chưa hóa hình, chúng mang lân giáp sáng loáng, cánh chim rực rỡ, số lượng thì đông nghẹt, cuộc đại chiến núi Long Hổ hấp dẫn rất nhiều sinh linh đến đây.
"Quá không an tâm, lão tông sư núi Võ Đang sẽ không chết trận thật đó chứ, quá đáng tiếc rồi." Một nhân loại thiếu nữ đỏ cả vành mắt, cảm thấy khó mà tiếp nhận.
"Quyền pháp của lão tông sư cao thâm bí hiểm, có lẽ. . . Có thể còn sống sót." Một người trung niên mở miệng, nhưng bản thân ông ta cũng không quá tin tưởng, tộc Hải vây công, lão tông sư sa vào kiếm quang, rơi vào trong vùng không gian kỳ dị của núi Long Hổ kia, vết máu loang lổ trên thân thể.
Không chỉ có nhân loại đang nghị luận, còn có rất nhiều ngoại tộc cũng đang thấp giọng nói nhỏ, bọn họ cũng vô cùng lo lắng.
"Đó chính là Kim Sí Đại Bằng Vương đấy, chưởng giáo Hoa Sơn danh xưng một trong mười cao thủ mạnh nhất của phương đông, chẳng lẽ ngài ấy thật bị chém giết rồi sao? !" Một dị cầm toàn thân đỏ tươi như mã não nói nhỏ, cảm xúc thật trầm trọng.
Bọn chúng không muốn tin tưởng, nếu như cả cường giả số một số hai trong Cầm tộc cũng ra đi, điều này sẽ gây nên đả kích lớn thế nào đến bọn chúng đây.
Sở Phong giữ im lặng, phương pháp hô hấp càng ngày càng bình thản, trạng thái của bản thân khôi phục cấp tốc, đã cách lúc mạnh nhất không xa, chuẩn bị xông thẳng vào núi Long Hổ.
Nhưng mà, sau khi nghe những người này nghị luận, hắn đề phòng, cảm thấy nơi này là đầm rồng hang hổ, cao thủ trên lục địa tuyệt đối không yếu, thế mà lại đẫm máu.
Hắn từng tận mắt nhìn thấy phong thái của Kim Sí Đại Bằng Vương, sớm đã tiến hóa ra huyết thống Thần Cầm thời cổ đại. Hồi đại chiến Côn Lôn, hắn ta từng xé nát Hắc Long một trong các cao thủ mạnh nhất của phương tây!
Thế nhưng, Thần Bằng cũng đã mất mạng ở nơi đây sao?
"Thật là không thú vị, cường giả trên lục địa có chút trình độ đấy, nhưng số lượng thực sự quá ít, ta còn muốn rèn luyện đao ý đây này, căn bản chả đủ để giết."
Trên núi, một giọng nói hết sức lười biếng truyền đến, đó là một gã đàn ơng tóc trắng, trong tay gã ta là thanh trường đao sáng như tuyết, còn đang nhỏ máu.
Hắn nhìn xuống dưới núi, đầy kiêu ngạo mà tùy ý.
Sở Phong biết được gã ta từ miệng của những người ở chân núi này, gã ta là Bạch Sa Vương, là một nhân vật hết sức lợi hại, Ngọc Hư cung chi chủ cũng bị trúng một đao của gã.
Ngoài ra, người này còn từng tham dự vây công lão tông sư của núi Võ Đang, chém đứt phía sau lưng của ông ta, tạo thành trọng thương, huyết dịch văng khắp nơi.
"Tốt, Bạch Sa Vương ngươi vẫn nên đi giết địch đi, nơi này để cho ta trấn giữ."
Một gã đàn ông tóc đen xuất hiện ngay giữa sườn núi, thay thế cho Bạch Sa Vương, Bạch Sa Vương mang theo nụ cười nhạt, vác thanh trường đao rỉ máu biến mất khỏi nơi đó.
"Hổ Kình Vương!"
Dưới núi có người nói nhỏ, gây nên một trận xôn xao, rất nhiều người không tự chủ được mà cúi đầu, không dám nhìn lên trên ngọn núi đó, bởi vì vị này cũng phi thường hung ác điên cuồng.
Hổ Kình Vương có thân hình cao lớn, phi thường khôi ngô, có mái tóc đen dài rậm rạp, ánh mắt mang theo dã tính, gã ta phịch một tiếng ném một vật trong tay ra ngoài, treo trên một cây đại thụ giữa sườn núi.
"Huynh đệ của Sở Phong bị ta chém đứt một nửa cái đuôi, không biết hắn có tới không nữa, ta cũng chờ hắn lâu lắm rồi."
Hổ Kình Vương mở miệng, trong ngôn ngữ tràn đầy ý lạnh.
Loại lông xám trắng của nửa cái đuôi kia đang rỉ máu treo ở trên cây.
Dưới núi lặng ngắt như tờ, huynh đệ của Sở Phong bị người ta cắt phăng mất một đoạn cái đuôi sao?
"Huynh đệ kết bái của Sở Phong là một con lừa, chạy đúng là nhanh thật đấy, để lại một mạng trước cho nó đi." Hổ Kình Vương nhàn nhạt nói ra.
Một con lừa là huynh đệ kết bái của Sở Phong? Mọi người tự nhiên không tin, Hổ Kình Vương làm thế này là có ý sỉ nhục Sở Phong sao, đang nhằm vào hắn, sự thù địch này rất sâu sắc.
"Hắn giết huynh đệ kết bái của ta - Hắc Đằng, bộ nghĩ chuyện này coi như cho qua sao, ta sẽ giết sạch từng tên từng tên huynh đệ của hắn!" Hổ Kình Vương nhìn xuống dưới núi.
Mọi người lập tức hiểu ra, lúc truyền ra tin Hắc Đằng chết trên núi Tam Thanh, Bạng tiên tử và Hổ Kình Vương là hai người đến đó trước tiên, có thể thấy được quan hệ của họ không tầm thường.
Lư Vương bị Hổ Kình Vương làm trọng thương? Sở Phong đằng đằng sát khí trong lòng!
Hắn né qua những người khác, đang lướt qua cánh rừng, muốn chém rớt Hổ Kình Vương!
Nhưng mà, thân thể hắn cũng không dao động, bước chân nhẹ nhàng, đang leo núi, hắn không muốn vừa xuất hiện thì đã bị người tộc Hải phát hiện.
Mấy ngày nay, Hải tộc và Vương giả trên lục địa cùng nhau lên núi Long Hổ, đúng là đã hoàn toàn kéo dài quy mô, có thể nhìn thấy vết máu loang lổ ven đường, trực tiếp trải rộng khắp cả con đường.
Đây không phải con đường lần trước Sở Phong dùng đểnxông lên núi, điểm cuối của con đường máu này rất xa, vượt qua khu vực giữa sườn núi.
Cũng không phải là tất cả sinh linh tộc Hải Trên núi đều là cường giả kéo đứt sáu sợi gông xiềng, có vài tên rất bình thường, chỉ phụ trách đứng canh gác, tuần sát ở trong này.
Vùng đất này từng xảy ra trận đại chiến, cho nên rất mấp mô, núi đá nóng chảy rồi lại làm lạnh, còn có rất nhiều các loại máu, tàn cốt, vảy và lông vũ.
Đều là sinh vật cấp Vương lưu lại!
Sở Phong đã khôi phục lại trạng thái đỉnh cao nhất, hắn đi dọc theo con đường rừng rậm đầy máu này, không gặp được hung hiểm do trận vực gây nên, vì thế cũng sắp đến được đích đến.
Cách đó không xa, Hổ Kình Vương có dáng người khôi ngô kia đã không xa hơn ba trăm mét!
Dải đất kia có một đạo quán nhỏ cũ nát, không lớn hơn một cái đình bình thường được bao nhiêu, tường thì rạn nứt, xem ra có thể sẽ sụp đổ vào bất cứ lúc nào.