Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 568 - Chương 584: Cứu Viện (1)

Thánh Khư Chương 584: Cứu viện (1)

Phốc!

Sở Phong không do dự chút nữa, lấy phi kiếm ra, chặt đứt đầu tên cường giả của Hải tộc đang nằm trên mặt đất, kết thúc tính mạng của hắn ta.

Sau đó Sở Phong lại thúc giục phi kiếm, chém thẳng vào người một tên cường giả còn lại của Hải tộc, chỉ giữ lại Hải Giải Vương, đương nhiên vị vương giả này cũng đã bị hắn làm cho bị thương nặng, dường như đã mất đi một nửa sức chiến đấu, hai cái gọng kìm lớn đều bị tước mất, rơi xuống dưới đất.

Cho đến lúc này, Sở Phong mới rút bốn cái trụ đồng vàng lên, thu vào trong lọ không gian.

Sau khi Hải Giải Vương được tự do thì lập tức xoay người bỏ chạy, cho dù mất đi một đôi gọng kìm lớn, tốc độ của hắn ta vẫn rất nhanh, thực sự phải gọi là vận dụng tất cả chỗ sức lực còn lại để chạy trốn, vắt chân lên cổ mà chạy.

Sở Phong không còn lời nào để nói, cái tên này hóa thành hình người rồi mà sao vẫn nằm ngang chạy như thế kia, là theo thói quen sao?

Sau đó hắn cũng bắt đầu nhấc chân lên đuổi theo.

Ầm!

Hải Giải Vương trúng phải một đòn nặng nề từ Sở Phong, bị đánh bay lên không trung, trực tiếp hóa thành bản thể, con cua to như ngọn núi nhỏ, to lớn đến kì lạ.

Đến giờ tận phút này, con cua kia vẫn không chịu đầu hàng, chống lại còn vô cùng quyết liệt.

Toàn thân nó phát sáng, cuối cùng ầm một tiếng nổ tung, năng lượng ẩn chứa trong cơ thể tràn ra, khủng bố vô biên, cảnh tượng thật sự khiến cho người ta phải khiếp sợ, còn kinh khủng hơn cả cảnh núi lửa đang hoạt động bùng phát.

Nó muốn kéo theo Sở Phong cùng chịu chết, ngọc đá cùng vỡ.

Chẳng qua Sở Phong kịp thời tránh né, nhảy ra ngoài.

Sở Phong kinh ngạc, sao lúc này con cua kia lại có khí tiết như vậy nha, thật khiến cho hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Ta là tướng cua của Nam Hải Hắc long cung, ngày hôm nay chết ở chỗ này, ngày khác nam Hải Long Vương tất nhiên sẽ vì ta báo thù, ngươi cũng không sống nổi bao lâu nữa đâu!"

Hải Giải Vương gầm thét, đến cuối cùng cả thân thể và linh hồn đều tan biến.

"Lính tôm tướng cua trong truyền thuyết?" Sở Phong nhỏ giọng lẩm bẩm, tự thấy thật là kỳ quoặc.

Hồi lâu sau Báo Tuyết Vương cũng không nói gì, chỉ đứng ở đó nhìn, đây chính là bốn đại cao thủ nha, tất cả đều chết rồi, bị một mình Sở Phong tiêu diệt, chiến tích thật là đáng sợ.

Đây đều là nguyên liệu nấu ăn đẳng cấp, nhưng Sở Phong hiện tại cũng không có tâm trạng đi nhặt, cứu người quan trọng hơn cả, hắn sợ mấy người Hoàng Ngưu gặp chuyện không may.

Báo Tuyết Vương nói cho Sở Phong, hắn ta đã gặp Hoàng Ngưu và Đại Hắc Ngưu rồi, đúng thật là hai con trâu đã bị thương, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng.

Báo Tuyết Vương đoán, có lẽ là hai con trâu sẽ không xông vào chỗ sâu nhất trong vùng không gian này mà chỉ loanh quanh ở khu vực bên ngoài, hiện tại ở nơi sâu nhất bên trong kia còn có rất nhiều cao thủ tuyệt thế đang đánh nhau, đi vào trong nhất định càng nguy hiểm.

"Báo Tuyết Vương, ngươi tranh thủ thời gian lui ra ngoài vùng không gian này đi." Sở Phong nói với hắn ta, nơi này quá nguy hiểm, nếu thực lực không đủ thì chỉ có thể chết một cách vô ích mà thôi.

Báo Tuyết Vương gõ trán, nói: "Bây giờ ta có thể rời khỏi sao."

Nói xong hắn ta đi tới trước mấy cỗ thi thể, tìm kiếm hạt giống hồ lô ở trên người bọn họ.

Sở Phong ngạc nhiên nhìn hắn ta, có chút khó hiểu.

"Có phải ngươi cũng đi vào chỗ này bằng cách đi dọc theo cây hồ lô ở lỗ thủng phía trên vòm trời phải không?" Báo Tuyết Vương hỏi.

"Phải!"

"Lên thì dễ xuống lại khó, phải có hạt giống hồ lô mới được. Lỗ thủng ở trên vòm trời tràn ngập sức mạnh thần bí, nó sẽ ngăn cản chúng ta trở về."

Theo như lời hắn ta nói, Hải tộc có thu hoạch không nhỏ ở núi Long Hổ, rất có thể bọn họ đã có được một số vũ khí từ cổ xưa, có lực sát thương rất lớn, trong đó có cả một cái Hồ lô hoàng bì khô quắt.

Cuối cùng Báo Tuyết Vương vẫn đi, trên tay còn mang theo một viên hạt hồ lô óng ánh.

Sở Phong cũng được lĩnh hội lần thứ hai, vừa nãy khi cùng trò chuyện với Báo Tuyết Vương hắn đã hiểu được không ít chuyện, Đại sát khí mà Hải tộc có đều được lấy từ chỗ này, hiện đang nằm trong tay những nhân vật quan trọng.

Hắn cần phải cảnh giác đề phòng lỡ may gặp phải mấy người trong lời của Báo Tuyết Vương.

Sau đó Sở Phong cũng bắt đầu lên đường, dọc theo ven đường hắn có phát hiện một số gốc cây cỏ kỳ lạ, chẳng qua tất cả đều bị hái đi rồi.

Trong lòng Sở Phong hơi động, nói không chừng ở nơi sâu xa nhất trong vùng không gian này có thể có loại trái cây giúp cho hắn tiến hóa thêm một lần nữa, trở thành vương giả tuyệt đỉnh cũng nên, nghĩ vậy trong lòng hắn lại hừng hực lên, có khi đất đai ở đây cũng có đủ chất để làm cho hạt giống ở trong hộp đá của hắn mọc rễ nảy mầm lần thứ hai cũng nên.

Hắn cẩn thận tìm kiếm, muốn tiếp ứng cho mấy người Hoàng Ngưu, mặc dù đã tìm kiếm ở khu vực phía bên ngoài rất lâu nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có thêm phát hiện gì, cuối cùng hắn quyết định đi vào nơi sâu nhất của vùng không gian này.

Không thể không nói, vùng không gian này thật sự rất lớn, hắn đã đi sâu vào mấy trăm dặm,mà vẫn mãi không thể đi được đến điểm cuối cùng.

"Hả? !"

Lại tiến lên thêm mấy trăm dặm, Sở Phong nhìn thấy nơi này có dấu vết của một cuộc chiến đấu, ở dưới đất còn có móng lừa, đây hẳn là do Lư Vương lưu lại, nhìn hình dáng này thì chắc chắn là con lừa kia lại đang chạy trốn rồi khỏi người đuổi giết rồi.

Không nghi ngờ chút nào, loại nhu nhược như Lư Vương nhất định đang rất thảm, đến cả cái đuôi cũng bị đã tước mất nửa đoạn, nằm lại trên đất.

Sở Phong một mạch tiến lên truy tìm, càng lúc càng xa khu vực núi lửa, rừng rậm ở đây um tùm, sức sống bừng bừng.

Đi không được bao lâu, Sở Phong lại phát hiện thêm vài dấu móng chân conlừa kia một lần nữa, hơn nữa lần này trên đó còn nhuộm đầy máu, xem ra tình cảnh của con lừa già hẳn không được tốt lắm, nó lại bị thương rồi.

Sở Phong đã biết được không ít chuyện từ chỗ Báo Tuyết Vương, theo hắn ta nói thì Lư Vương không đi cùng với mấy người bọn Hoàng Ngưu, bọn họ bị tập kích nên tách nhau ra mỗi người một hướng.

Lừa già chạy cực kỳ nhanh, không hề chậm hơn so với mấy sinh vật đã đột phá sáu đạo gông xiềng, cũng coi như là dựa vào đó mà tránh được mấy lần kiếp nạn.

"Trước tiên cứu lừa già đã."

Nếu như đã phát hiện ra tung tích, đương nhiên Sở Phong phải ra tay.

Hắn lần theo dấu vết, đi vào nơi sâu trong dãy núi, cuối cùng cũng có phát hiện, bởi vì còn ở rất xa nhưng hắn đã nghe thấy tiếng kêu của con lừa già.

" Nhóc con a nhóc con. . ."

( Lừa phát âm be be, mà từ ‘be’ trong tiếng trung phát âm giống như “trẻ con ” hoặc ‘nhóc con’ )

Đầu tiên Sở Phong cảm thấy ngạc nhiên, sau đó không còn biết nói gì, dưới tình huống này mà lừa già còn chiếm tiện nghi của người ta?

Ầm!

Sở Phong tăng nhanh tốc độ, núi đá và cây cỏ ở ven đường nổ tung theo từng bước đi, hắn như là một con Bạo Long hình người, đi ngang qua dãy núi dễ như bẻ cành cây khô.

Bình Luận (0)
Comment