Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 569 - Chương 585: Cứu Viện (2)

Thánh Khư Chương 585: Cứu viện (2)

Chớp mắt đã đi qua hai mươi mấy dặm , hắn đi tới mảnh đất ở giữa núi rừng, cuối cùng cũng nghe được tiếng mắng chửi của Lư Vương ngày càng gần, nó đang bị mấy tên Hải tộc vây bắt

phát hiện và, , xông khắp trái phải nhưng vẫn không chạy thoát được.

"Nhóc con a nhóc con a, các con dế nhũi ở biển lớn, các ngươi có biết Vương tiểu đệ của ta là ai không? Sở Phong, Sở Ma Vương đó! Các ngươi dám hại con lừa già này, chờ lúc nữa tiểu đệ của ta đến nhất định sẽ thu thập các ngươi một cách tàn nhẫn, đem tất cả các ngươi nấu thành một nồi cháo hải sản!"

Ở khỏang cách như này, Sở Phong đã nghe được lời uy hiếp và đe dọa của Lư Vương, nó đang hò hét cùng một đám người Hải tộc.

Nghe thấy mấy lời này thật cho Sở Phong câm nín, con lừa nhu nhược kia trở nên kiên cường như thế này từ khi nào vậy?

Đồng thời, trên trán hắn cũng hiện lên mấy vạch hắc tuyến, lá gan của lừa già hôm nay thật không nhỏ, còn dám gọi hắn là tiểu đệ!

"Con lừa kia, nếu như không phải Bạch Sa Vương đã dặn phải bắt sống ngươi, sử dụng ngươi và hai con trâu để dụ Sở Phong đến đây thì ngươi đã chết từ lâu rồi!" Một tên cường giả của Hải tộc gào to.

"Con cá mập trắng đáng chết, nếu ta đột phá sáu đạo gông xiềng, ta nhất định sẽ dùng một móng đạp chết hắn!" Lư Vương hét lại.

Ngay sau đó, Sở Phong lại nghe thấy nórên lên một cách thê thảm, chắc chắn lại bị đánh nữa rồi.

"Ầm!"

Sở Phong không chậm chễ nữa, hắn bay ngang trời mà tới, chỉ nhảy một cái chính là xa cả 1,500 mét, ầm một tiếng thân thể đã đáp xuống khu rừng này, làm cho cây cối xung quanh nổ tung.

Hiện trường có bốn sinh vật của Hải tộc, mặc dù không phải cao thủ đột phá sáu đạo gông xiềng, nhưng cũng đều không yếu, ít nhất đủ mạnh để đối phó với Lư Vương, không để cho nó chạy thoát.

Lúc này, bất kể là sinh vật của hải tộc hay là Lư Vương cũng đều bị giật mình và quay sang bên này nhìn chằm chằm.

"Ngươi. . ." Lư Vương kêu lên quái dị, nó thật sự vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, vốn dĩ còn nghĩ sẽ phải liều mạng bị thương mấy lần để phá vòng vây kéo dài thời gian, nhưng thật không nghĩ tới Sở Phong đột nhiên từ trên trời giáng xuống.

Chuyện này đối với nó mà nói, thật sự là chấn động và vui mừng cùng kinh ngạc.

"Sở Ma Vương tối cao mà ta ngày nhớ đêm mong, ngươi để cho lão nhân gia chờ ngươi rất lâu rồi đó." Lừa gia nhanh trí thay đổi lời nói, nào dám gọi cái gì tiểu đệ, hơn nữa nó cũng hơi chột dạ, lo sợ Sở Phong nghe được mấy lười vừa nãy.

Sở Phong muốn dạy dỗ nó, nhưng nhìn thấy nó cả người đầy vết thương, đuôi bị mất một đoạn, bên trên mông còn có một vết rách hình chữ thập vẫn đang chảy máu, nên hắn không trách móc nữa.

Con lừa già này cũng quá thê thảm rồi, nhưng may mắn không có nguy hiểm đến tính mạng.

"Ngươi không quan sao đấy chứ?" Sở Phong hỏi.

"Có sao, ta bị người ta bắt nạt thật thê thảm, đặc biệt là tên Đại Bạch Sa và tên Hổ Kình kia, ta cực kỳ muốn giẫm chết bọn họ." Lư Vương nói đến sắp nước mắt nước mũi giàn dụa.

Ầm ầm ầm. . .

Sở Phong ra tay, bởi vì mấy tên sinh vật kia của Hải tộc đang muốn chạy trốn, kết quả không một ai trốn thoát, tất cả đều bị giết chết.

Cuối cùng Lư Vương cũng yên tâm, cho dù không muốn bái phục cũng không được, mấy con thú vương này đã truy sát nó đến mức rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà đứng ở trước mặt Sở Phong còn không bằng người rơm, không tên nào đỡ nổi một đòn.

"Hổ Sa bị ta giết chết, Đại Bạch Sa ở chỗ nào?"

"Thật sự, quá tốt rồi, tên khốn khiếp Hổ Sa Vương kia làm đuôi ta bị thương, chết rất đáng đời!" Lư Vương vui mừng.

Sở Phong biết cái tên Đại Bạch Sa kia là ai, trước khi tiến vào không gian thần bí hắn đã từng nhìn thấy một nam tử tóc trắng ở dưới núi Long Hổ, hắn ta mang theo một cái trường đao còn đang nhỏ máu, người ở dưới chân núi nói rằng, tên đó đã từng tham dự vây giết lão tông sư núi Võ Đang, bổ một đạo vết thương trông cực kỳ đáng sợ trên lưng ông ấy, làm lão tông sư bị thương nặng.

"Đi theo ta, ta biết Bạch Sa Vương ở đâu!" Lư Vương nói.

"Sao lần này ngươi lại cứng đầu thế, làm sao lại không đầu hàng?" Sở Vương kinh ngạc nhìn nó.

"Ta muốn đầu hàng, cái gì gọi là chết tử tế không bằng còn sống sót, nhưng là mấy tên khốn khiếp của bầy Hải tộc này, tên này còn hung hăng hơn tên kia, bọn chúng không chấp nhận thỉnh cầu của ta, nên ta chỉ có thể chạy trốn." Lừa già đàng hoàng trịnh trọng nói.

Sở Phong thật sự không biết nói gì, da mặt của tên này thật là dầy, cũng không hề che giấu hay điểm tô cho đẹp một chút, trực tiếp để lộ sự tích không vẻ vang gì của bản thân.

"Vậy bọn người Hoàng Ngưu thì sao?" Vừa chạy đi Sở Phong vừa hỏi dò.

"Bọn họ sử dụng tờg iấy kim thân la hán để giết chết một vị cao thủ tuyệt thế, trong quá trình phá vòng vây chúng ta đã bị chia cách, ta cũng không biết bọn họ ở chỗ nào."

Sở Phong hết sức ngạc nhiên, cuối cùng mấy người Hoàng Ngưu cũng giết chết được vương giả đỉnh cấp!

Lư Vương nói: "Ta đoán rằng, bọn họ đã tìm chỗ trốn đi và muốn dựa vào sức mạnh của chính mình để xé rách gông xiếng, từ đó trở thành cao thủ tuyệt thế có thể đủ mạnh để chiến đấu với Hải tộc."

Sở Phong cau mày, tình cảnh của hai con trâu thực sự không ổn.

Hắn biết rõ, Đại Hắc Ngưu muốn dựa vào sức mạnh của bản thân để xé rách gông xiềng, nhưng việc này thực sự quá khó khăn, gần như khó có thể thực hiện.

Hoàng Ngưu có thể được gọi là thiên túng chi tư, mà có vô vàn cách để tăng thêm phương pháp hô hấp, nhưng hắn ta còn quá nhỏ, trước đây hắn cũng từng do dự, nhưng tinh lực không dồi dào nên không thích hợp để ngang ngược vượt qua cửa ải.

Bởi vì, theo như hắn đã nói, tuổi của nó thực sự là quá nhỏ, bây giờ nên củng cố nền tảng trước đã, thực sự không thích hợp để vượt của ải, làm tổn thương tới gân cốt.

"Đại Bạch Sa, con lừa ông nội của ngươi lại tới nữa rồi, tranh thủ thời gian tới nghênh giá đi!" Lư Vương hô to.

Bọn họ bắt đầu hành trình đi đến nơi sâu nhất của mảnh rừng núi này.

Không có bất kì ai đáp lại, nơi đây vô cùng yên tĩnh.

Núi rừng xung quanh tan nát, vết máu loang lổ, minh chứng cho việc có một trận đại chiến vừa xảy ra tại nơi đây, xung quanh có rất nhiều những ngọn núi đã mất đi đỉnh chóp, mặt cắt vô cùng bằng phẳng, đât là kết quả của một cuộc chiến giữa những cao thủ tuyệt thế.

"Bạch Mao, ông nội ngươi tới rồi đây, ngươi có gan thì đi ra đây, đảm bảo ta sẽ không đánh chết ngươi!" Lư Vương kêu gào.

Có Sở Phong đứng ở phía sau, lá gan của con lừa này bây giờ không phải lớn bình thường đâu, nó không kiêng dè chút nào hò hét phát tiết, nó hận thấu xương cái tên Bạch Sa Vương kia, kể từng giày vò nó cực kì thảm.

Trên đất có rất nhiều lá rụng, xen lẫn là vết máu, nhưng xung quanh giờ đã không còn một ai, có vẻ như bọn họ rời đi đã lâu.

"Dẫn ta đi tìm bọn họ." Sở Phong nói.

Bình Luận (0)
Comment