Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 570 - Chương 586: Cây Đá (1)

Thánh Khư Chương 586: Cây đá (1)

"Được, không giết chết Bạch Mao Sa Ngư, ta cũng không nhả ra được cơn tức này." Lư Vương gật đầu đồng ý, hiếm thấy nó lại có khi có gan không sợ hãi tìm đường chạy trốn.

Lư Vương biết, đám cường giả đột phá sáu đạo gông xiềng kia tất cả đều đã đi tới nơi sâu xa trong không gian thần bí này, chỉ cần cứ đi dọc theo dấu vết trên chiến trường nơi đây chắc hẳn có thể tìm được người.

Nó đoán là Bạch Sa Vương ở bên ngoài này không tìm được hai con trâu nên quyết định từ bỏ tìm kiếm, quyết định tiến sâu vào bên trong.

"Mấy kẻ mạnh nhất Hải tộc đó có Đại sát khí!" Lư Vương nhắc nhở Sở Phong, ban nãy khi ở trên đường đi nó đã hãi hùng khiếp vía biết được, từ đầu đến cuối Sở Phong đều là một mình giết đi vào!

Trong đám người kia Hải Thần Hổ cực kì đáng sợ, có thể nói quả thực là phi thường vô địch dũng mãnh, người đàn ông tóc vàng kia đã từng tạo thành quấy nhiễu cực lớn cho những cường giả tuyệt thế trên đất liền.

Hoàng Ngưu tốn một tờ kim thân la hán cũng không thể tiêu diệt được người nọ, thâm chí Hải Thần Hổ còn chém mà một cái sừng của Đại Hắc Ngưu xuống, có thể nói, hai con trâu suýt nữa đã chết ở trong tay gã ta.

Ngoài tên đó ra, còn có một Chương Ngư Vương hung tàn bừa bãi, thân hình to như một ngọn núi, gã ta từng xé rách một dãy núi, đem nham thạch nóng chảy dẫn ra, lợi dụng nham thạch như đầm nước để giết chết đối thủ.

(Chương Ngư: bạch tuộc)

Con Bạch Tuộc tắm mình trong biển nham thạch nóng chảy, liên thủ với vài người nữa đánh Bạch Hạc của Thục Sơn Kiếm Cung đến trọng thương.

Đáng tiếc, Lư Vương cũng không quá rõ chuyện ấy.

"Chúng ta bên này ngoại trừ những cao thủ tuyệt thế bị trọng thương phải trốn vào nơi sâu xa của vùng không gian còn có ai khác không?” Sở Phong hỏi.

Lư Vương gật đầu tỏ ý có, trước đây không lâu nó có nhìn thấy mấy vị đại yêu của núi Côn Luân, cũng nhìn thấy không ít sinh vật Cấp Vương trong Giang Tây.

"Họ ở nơi nào? !"

Sở Phong khá là quan tâm tới mấy đại yêu núi Côn Luân, rất nhiều người trong số đó có quen biết với hắn, giờ đây hắn đã biết chuyện thì tất nhiên phải tới cứu trợ.

Lư Vương nói: "Mấy người giống như chúng ta, nếu như chưa đột phá sáu đạo gông xiềng thì đều chỉ có thể trốn đằng đông nấp đằng tây, không dám thò đầu ra, rải rác quanh đây."

Tốc độ bọn Sở Phong rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn liền lao đi hơn 200 km, lúc này bọn họ mới chậm lại bước chân.

Khu vực này có chút đặc thù, một mảnh đồi núi nhìn giống như những ngôi mộ khổng lồ san sát nhau, thực vật thì thưa thớt không có mấy.

"Hả !"

Có một hương quả thấm ruột thấm gan từ nơi xa bay tới chỗ họ đứng, đừng nói là Sở Phong, đến cả Lư Vương cũng hơi động lòng, mũi nó hơi động đậy hít hà.

"Là dị quả!" Tinh thần Lư Vương lập tức tỉnh táo lên, loại mùi thơm này quá mê người rồi, còn có thể từ rất xa bay tới, dị quả này chắc chắn rất ghê gớm.

Tinh thần Sở Phong cũng sáng láng hẳn lên, hắn có phần chờ mong, hắn cảm giác được loại trái cây này chắc chắn có chỗ phàm, mặc dù hắn ta không cần ăn, nhưng hắn có thể đưa cho mấy người bên cạnh nha.

Đi thêm mấy trăm mét nhưng bọn họ vẫn chưa phát hiện ra mục tiêu tìm kiếm.

Lư Vương vẫn rất phấn chấn, nó đánh giá xung quanh, loại trái cây này tối thiểu có thể làm cho một sinh vật tiến hóa đến lĩnh vực vương cấp.

Bởi vì, loại mùi thơm có thể bay theo gió đi xa như vậy, tuyệt đối phi phàm.

"Nơi này áp chế thần giác của mọi người, có điểm quái lạ." Sở Phong nhíu mày.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nơi này hình như còn có cao thủ khác, hắn giơ tay lên ý bảo Lư Vương ngậm miệng lại.

Vùng đất này xung quanh đều là núi đồi, tồn tại lĩnh vực của thiên nhiên, chỉ có điều nó cũng chỉ quấy nhiễu con người nhận ra những nguy hiểm ở xa, cũng không phải quá đáng sợ.

Tối thiểu, nơi này xa xa không sánh được trận pháp quỷ đả tường do bốn cái trụ đồng vàng mà Sở Phong tạo thành.

Sở Phong và Lư Vương quẹo trái vòng phải , cảnh vật trước mắt bỗng nhiên dị biến, ở phía sau một ngọn núi lớn, xuất hiện một rừng cây, mùi thơm chính là bay ra từ nơi này.

"Bạch Mao!" Lư Vương nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không thân thiện nhìn chằm chằm phía trước.

Nơi đó có một người thanh niên trẻ tóc bạc đang tìm kiếm trong rừng, trên người mang theo một cây trường đao, trên đó còn có vết máu loang lổ.

Chỗ này quả nhiên quái lạ, tới gần như thế này họ mới phát hiện ra đối phương, từ đây có thể thấy được sự quấy nhiễu của lĩnh vực rất mãnh liệt.

Bạch Sa Vương đang đi sâu vào trong rừng cây, bóng dáng của gã ta nhanh chóng biến mất.

"Tên này quả nhiên một đường tiến vào sâu trong không gian này, chúng ta đi đúng phương hướng rồi." Lư Vương nói, lá gan nó hiện tại cực lớn, không hề có ý muốn chạy trốn.

Sở Phong lại không dám bất cẩn, dù sao cái gã Bạch Sa Vương này cũng không đơn giản, trong lúc hắn trèo lên núi Long Hổ cũng đã biết, gã ta là kẻ đã cho lão tông sự trên núi Võ Đang một đao, tính cách vô cùng ác liệt.

Sâu trong rừng có một cái cây quái Thụ, nhìn nó giống như một cái cây làm từ đá, bất kể là sử dụng tay chạm vào, hay là gõ nó thì vẫn cảm giác không khác gì một tảng đá.

Đến cả lá cây cũng y như vậy, cứng rắn mà lạnh lẽo, gió thổi tới cũng không rung động, không khác gì một bức tượng đá.

Trên cái cây đá cao hơn một người lớn một chút đó đang kết trái, trái này có màu giống như thân cây, cũng là một màu xám xịt, tuy màu sắc nhạt nhẽo nhưng nó lại tỏa ra một mùi thơm ngát vô cùng nồng nặc.

Chính mùi hương từ quả của cái cây đá này đã bay xa tới nỗi hấp dẫn Bạch Sa Vương đến chỗ này.

Mà trước đó ở đây đã tụ tập mấy người, họ vẫn luôn muốn hái trái cây đá trên cây xuống nhưng đến giờ vẫn chưa thành công. Bởi vì, ở xung quanh cái cây đá kai cứ như là có một tầng sức mạnh vô hình, ngăn trở tất cả các sinh vật tới gần.

Nhìn kỹ sẽ thấy ở trên mặt đất bên dưới có khắc một vài ký hiệu kỳ dị, đó là chữ viết từ lĩnh vực, thứ đó toát ra một luồng sức mạnh ngăn trở người ngoài đạp lên chúng.

Chỉ là, mặt đất từ niên đại xa xưa theo năm tháng trôi qua bắt đầu từ từ rạn nứt, khiến cho những phù hiệu kia cũng bị hư hại nghiêm trọng, dường như tất cả những phù hiệu đều bị các vết rạn nơi này xuyên qua khiến cho bị hao tổn rất nhiều.

Đã bị hư hại mà còn có thể đủ sức ngăn cản nhiều thú vương như vậy thì có thể tưởng tượng, nếu như chúng nó vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hại như xưa thì căn bản không ai có thể tới gần nơi này.

Mấy vị đại yêu của núi Côn Luân ở đây đều là người Sở Phong quen biết, có con gái yêu tinh Bàn Vương của Bàn Ti động, Mã Vương một lòng muốn đem con gái gả cho hắn và cả Tàng Linh Dương Vương đã từng bị Sở Phong đập vỡ sừng.

Bọn họ thử nghiệm mọi cách, rốt cục cũng đi được gần tới cái cây đá, khi đang chuẩn bị chạm đến một tiếng cười "Ha ha. . ." vang lên khiến cho tim mật bọn họ đều run lên. Tiếng cười truyền đến từ phía sau, bọn họ quay đầu lại, nhìn thấy kẻ mà họ không muốn nhìn thấy nhất vào lúc này, cường giả của Hải tộc.

Bình Luận (0)
Comment