"Bạch Sa Vương!" Mã Vương hít vào một ngụm khí lạnh.
Tất cả điều sợ hài vì họ đều đã từng tận mắt nhìn thấy đao pháp đáng sợ của Bạch Sa Vương, gã này có thể coi là một vị cao thủ tuyệt thế chân chính, cho dù có giống nhau đều đã đột phá sáu đạo gông xiềng, cũng hiếm ai có thể địch lại.
Chuôi Trường Đao gã ta đang cầm trong tay, đã từng lưu lại thương tích sâu thấy được tận xương lên lưng của vị lão tông sư trên núi Võ Đang, chỉ một đao đã khiến cho lão tông sư rơi vào cận kề cái chết.
Đương nhiên, lão tông sư trúng đao cũng có một phần là bởi vì lúc đó ông ta còn đang phải dây dưa với tám cái móng vuốt của Chương Ngư Vương, đúng lúc này mới trúng một đao mạnh mẽ kia.
"Đều cút hết cho ta!"
Bạch Sa Vương lạnh lùng nói, khuôn mặt gã ta nhìn qua rất trẻ, dáng vẻ lười biếng, căn bản không hề đem mấy đại yêu của Côn Luân đặt ở trong mắt.
Lúc này, bọn người Mã Vương, Bàn Vương đều đã trải qua những thử nghiệm gian nan, rốt cục tới khi chuẩn bị chạm đến viên trái cây kia thì lại gặp phải Bạch Sa Vương, trong lòng tất cả bọn họ đều trầm xuống.
Bọn họ xông tới nơi này vốn dĩ là vì chạy nạn, hiện tại mọi suy nghĩ muốn hái dị quả đều nguội lạnh nhanh chóng, không ai ngờ chỉ vì một viên dị quả thành thục mà lại dẫn cường địch tới.
Bạch Sa Vương tùy ý nói: "Trước tiên cút qua một bên, chờ bản vương hái xong dị quả này lại tới thu thập các ngươi."
"Các ngươi điếc sao?"
Gã ta xoát một tiếng múa đao về phía trước, tùy ý không dùng bao nhiêu sức thế nhưng đao khí vẫn tung hoành ngang dọc, năng lượng tỏa ra cứ như muốn xé hư không ra thành hai nửa, phát sinh ra một tiếng nổ đùng đoàng.
Mấy người Mã Vương, Bàn Vương tất cả đều nhanh chóng tránh né, loại ánh đao tùy ý này thôi cũng không phải thứ mà bọn họ có thể đối kháng được.
Cho dù không trực tiếp chạm trán với đao phong này nhưng sau cùng vẫn ho ra máu, mới chỉ bị ánh sáng năng lượng màu trắng từ ánh đao hơi hơi chạm đến mà thôi nhưng toàn bộ cơ thể đều như muốn nổ tung.
"Đúng là mấy kẻ nhãi nhép, ta cũng xem thường ra tay." Bạch Sa Vương lười biếng nói, gã ta thực sự rất mạnh, cái loại sức mạnh vô hình ở nơi đây cũng không thể ngăn cản gã ta, chậm rãi vài bước đã tới gần cái cây đá.
"Các ngươi nếu như có ai có thể khai ra chỗ hai con trâu kia đang trốn, ta sẽ buông tha cho kẻ đó, nếu không thì, ta cũng không để ý vung một đao diệt sạch các ngươi đâu."
Trên gương mặt trẻ tuổi của Bạch Sa Vương mang theo cười nhạt, gã ta bày ra một bộ dáng lười nhác, dù vậy cũng không có ai ở đây dám xem thường gã ta, gã này chính là một trong những người mạnh nhất bên trong Hải tộc mà họ đã từng gặp.
"Đáng tiếc, sư phụ của ta không ở nơi này!" Mã Vương nói nhỏ, hắn đã nhìn ra, chỉ có loại nhân vật mạnh mẽ vô địch tuyệt đối như lão Lạt Ma mới có thể tiêu diệt được mấy kẻ mạnh mẽ tới từ Hải tộc kia.
"Sư phụ của ngươi thì là cái rắm gì, tất cả những sinh vật trên đất liền ta đều có thể tiêu diệt chỉ với một đao." Trên mặt Bạch Sa Vương mang theo giễu cợt xen lẫn với vẻ độc ác tàn bạo.
Đồng thời, gã lại vung đao lên, nói: "Vốn dĩ ta cũng chẳng muốn động vào đám cá nhỏ tạp nham các ngươi, cũng xem thường phải ra tay với hai con trâu yếu đuối kia, chẳng qua Bạng tiên tử đã tự mình cậy nhờ ta xuất kích, vậy nên các ngươi chỉ đành phải đi chết thôi."
Gã giơ tay lên, Trường Đao trong tay phát sáng, chuẩn bị trực tiếp quét ngang hết những người vướng víu ở chỗ này, gã ta đã không còn nhẫn nại nữa rồi, mấy tên này chẳng có kẻ nào nói ra vị trí của hai con trâu kia, nói thêm cũng chỉ tốn thời gian.
Ầm!
Đột nhiên, một luồng năng lượng từ sau lưng hung hăng vọt tới, Bạch Sa Vương lập tức xoay người, con ngươi nhanh chóng co rút lại!
Có một cái trường mâu màu đen đang tỏa ra ánh sáng đen bay về phía gã ta, tốc độ của nó nhanh tới nối nhìn giống như một tia sấm sét kinh hoàng, chớp mắt đã tới sát nơi gã ta vừa đứng, nếu không phải phản ứng của gã ta mau lẹ tránh đi thì chắc chắn đã trực tiếp bị xuyên thủng.
Đồng thời, trong lúc tránh né hung khí kia gã ta cũng nhìn thấy người ra tay, đó là một chàng trai trẻ, người đó đứng ở đằng xa, chính người này đã ném mạnh cái trường mâu màu đen này về phía gã ta.
Coong!
Bạch Sa Vương vung mạnh đao, đem cái chiến mâu này chém bay ra ngoài.
Vèo!
Xa xa, người trẻ tuổi kia vẫy tay, vận dụng năng lượng tinh thần đem trường mâu màu đen đón về, lần thứ hai nắm lại trong tay.
"Sở huynh đệ!" Mã Vương kêu to.
Bàn Vương thấy Sở Phong cũng kinh ngạc, đôi mắt đẹp tảo ra ánh sáng xán lạn mừng rỡ.
Bọn họ không nghĩ tới Sở Phong lại có thể xuất hiện vào ngay lúc hung hiểm này, đây quả thật chính là ở giữa tuyệt cảnh xuất hiện một nấc thang hi vọng, thật khiến cho bọn họ có thể may mắn thoát khỏi cái chết.
"Be be, Bạch Mao, ông nội của ngươi đã tới rồi đây, mau lại đây nhận lấy cái chết!"
Lư Vương vèo một tiếng nhảy đến bên người Sở Phong, đầu giương lên mở to miệng hò hét với Bạch Sa Vương.
"Cái trường mâu màu đen này là của Hổ Kình Vương, ngươi đã giết hắn? !" Con ngươi của Bạch Sa Vương co rụt lại, hắn thu hồi vẻ bại hoại biếng nhác, khuôn mặt cũng nghiêm túc lên, bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.
"Mã Vương, Bàn Vương, các ngươi đều trốn xa một chút." Sở Phong ra hiệu.
Nói xong, hắn nhìn chằm chằm Bạch Sa Vương: "Một con Hổ Kình mà thôi, chết sớm siêu sinh sớm, giờ cũng đã đến phiên ngươi rồi."
"Bạng tiên tử đâu? !" Bạch Sa Vương hỏi.
"Một quyền giết chết." Sở Phong đáp.
"Ta phải giết ngươi!" Bạch Sa Vương tức giận hét to, khí chất hoàn toàn khác hẳn với lúc trước, ánh mắt lăng lệ ác liệt như lưỡi đao sắc bén, hai tay giơ lên Trường Đao trắng như tuyết nhắm tahwnrg vào Sở Phong.
Lư Vương ở bên cạnh Sở Phong hò hét nói: "Be be, hoá ra ngươi thích Bạng tiên tử? Mẹ nó, hôn nhân và tình yêu cấm kỵ đa sắc tộc, thật đúng là bó tay! Lát nữa khi quay về bản vương nhất định sẽ đi ninh chín nàng sau đó ăn sạch!"
Ầm!
Bạch Sa Vương động thủ, gã ta hóa thành một tia sáng trắng vọt tới chỗ Sở Phong, đao khí tỏa ra vô cùng đáng sợ, xé rách mặt đất mà nó lướt qua, khắp nơi đều bị bao phủ bởi một màu trắng xoá!
Lư Vương sợ đến xoay người co giò bỏ chạy!
Sở Phong không chút sợ hãi đứng nguyên tại chỗ, trường mâu màu đen trong tay giống như một đạo tia chớp đen đâm thẳng ra ngoài!
Coong coong coong.. .
Tia lửa văng gắp nơi, sát khí động trời.
Đây là lần đầ tiên Sở Phong nghiêm túc chiến đấu kể từ khi đi vào không gian thần bí này, hắn cũng muốn nhanh chóng đánh hạ Bạch Sa Vương. Hắn biết, gã này rất mạnh, còn mạnh hơn cả Hổ Kình Vương.
Cứ như thế chỉ trong chốc lát, bọn họ đã giao thủ mấy trăm lần, những ánh đao lóe lên nhanh như thiểm điện. giống như hàng trăm hàng ngàn con sóng lớn trắng như tuyết vao chạm vào nhau, chỉ cần vừa chạm đến chắc chắn đều phải chết.