Trước kia đều là Sở Phong tự mình rót năng lượng vào trong đó, sau đó ném ra đi, oanh sát đối thủ.
Bây giờ hắn mạo hiểm nếm thử, tiếp dẫn năng lượng của địch nhân rót vào bên trong Kim Cương Trác, lập tức để cho vòng tay sáng loáng trở nên tuyết trắng mà xán lạn.
Ông!
Kim Cương Trác trọng lượng tăng vọt, chỉ trong chớp mắt mà thôi, liền đạt tới mấy vạn cân, hơn nữa còn đang liên tục tăng lên.
Quá trình này rất nguy hiểm, bởi vì Sở Phong đang dùng Kim Cương Trác tiếp dẫn năng lượng của đối phương, hơi không cẩn thận, hắn liền sẽ bị oanh sát ở đây.
Thao tác này cần có khả năng khống chế năng lượng cực kỳ cao, đương nhiên, quan trọng nhất là Kim Cương Trác, cứu cực phế khí này rất đặc thù.
Hải Thần Hổ giật mình, nguyên lai tưởng rằng muốn giết sạch tên nhân loại này, có thể tuỳ tiện gạt bỏ, có thể nào ngờ tới chủy thủ màu vàng bộc phát ra năng lượng màu vàng óng kinh khủng đều bị vòng tay tuyết trắng kia hấp thu.
Lúc này, Sở Phong đón nhận trùng kích kịch liệt, không phải tất cả năng lượng đều có thể bị Kim Cương Trác dẫn dắt đi, còn có mảng lớn sóng lớn màu vàng nện xuống.
Bất quá tương đối mà nói, đã yếu bớt quá nhiều, dù là khóe miệng của hắn chảy máu, thân thể lay động kịch liệt, cuối cùng vẫn chịu đựng được.
"Giết!"
Sở Phong quát lớn, hắn cảm nhận được năng lượng mà hoàng kim chủy thủ tán phát ra đang dần suy yếu, hư ảnh mãnh hổ hiện ra đã sớm biến mất, hiển nhiên năng là lượng không đủ.
Hắn mãnh lực xoay tròn, đem Kim Cương Trác ném ra ngoài.
Ngay cả bản thân Sở Phong cũng khó mà tính toán được bây giờ Kim Cương Trác nặng bao nhiêu, dù sao nó nặng hơn rất nhiều so với ngày thường, hắn cố hết sức mới ném nó ra được.
Vì cam đoan nó cực tốc, hắn dùng hết lực lượng, cánh tay đều đau nhức.
Hắn càng thêm cảm thấy, vòng tay này rất cổ quái, mười phần đặc thù, căn bản không thể tính là phế liệu gì.
Oanh!
Thiên khung đều phát sinh nổ lớn, sau khi vòng tay này bộc phát cũng quá kinh khủng.
Hải Thần Hổ đã sớm ý thức được không đúng, xoay người bỏ chạy, chỉ là tốc độ của Kim Cương Trác quá nhanh, trong chớp mắt liền tiếp cận nó.
Xoẹt xoẹt xoẹt. . .
Trên người Hải Thần Hổ tróc xuống lân phiến màu vàng, kích xạ về phía Kim Cương Trác, muốn ngăn cản.
Nó không dám động dùng chủy thủ, lo lắng bây giờ năng lượng không đủ, bị vòng tay kinh khủng kia nện đứt.
Mấy chục mảnh lân giáp mang theo đường vân màu máu phát sáng, sau đó nổ lớn, nhưng cũng không thể ngăn cản Kim Cương Trác, nó ẩn chứa năng lượng rất đáng sợ.
Nhất là bây giờ nó có sức nặng kinh khủng, bị Sở Phong toàn lực đánh ra, cỗ động lượng kia kinh thế hãi tục.
Sở Phong tin chắc, cho dù là một tòa đại sơn cao vút trong mây cản trở phía trước, nếu như bị Kim Cương Trác lúc này đánh trúng, cũng phải bị xoắn nát.
Mượn nhờ thời khắc kích xạ lân phiến, Hải Thần Hổ lướt ngang sang một bên, muốn tránh né.
Sở Phong cũng nhảy đến trên bầu trời, cơ hồ là đuổi theo Kim Cương Trác giết đi lên, hắn dùng hết khả năng, vận dụng tinh thần năng lượng, cách không nhẹ nhàng gẩy ra Kim Cương Trác.
Kiện binh khí này quá nặng nề, hắn không có cách nào triệt để khống chế, nhưng là bây giờ có thể "điều khiển tinh vi", để nó thay đổi phương vị.
Ầm ầm!
Hư không nổ lớn, Kim Cương Trác mang theo ánh sáng ngập trời cơ hồ ép ở trên người Hải Thần Hổ, đã chạm đến da lông ở phần đuôi của nó.
"Đang!"
Hải Thần Hổ phẫn nộ, nó dùng tinh thần lực tế ra chủy thủ màu vàng, ngăn cản đại sát khí này.
"Răng rắc" một tiếng, quả nhiên Kim Cương Trác bị ngăn cản, nhưng là chủy thủ màu vàng không có năng lượng bảo hộ, rất ảm đạm, cuối cùng càng là trực tiếp đứt gãy.
"A. . ."
Hải Thần Hổ nổi giận, một kiện đại sát khí tiện tay lại bị hủy đi như vậy khiến nó rất thống khổ.
Nhất là, nguy hiểm còn không có giải trừ, Kim Cương Trác thế tới rất mạnh, hơi bị cản trở, vẫn xoay tròn như cũ, chạm đến cái đuôi của nó.
Căn bản tránh né không ra, lợi khí đã kề sát.
"Đùng!"
Nó mạnh mẽ vung đuôi, oanh kích lên Kim Cương Trác, kết quả phù một tiếng, cái đuôi của nó bị xoắn đứt một mảng lớn, trực tiếp đứt gãy trên không trung, máu tươi chảy đầm đìa.
Lân phiến, chủy thủ, cái đuôi, đều là cường đại vũ khí, bây giờ đều bị tổn hại, bất quá trải qua ba lần va chạm, tốc độ của Kim Cương Trác rốt cục cũng chậm dần, lại bị thay đổi phương hướng.
Đương nhiên, nó vẫn đang xoay tròn, tốc độ cực nhanh.
Phốc!
Kim Cương Trác thay đổi phương hướng, chạm đến chân của Hải Thần Hổ, trực tiếp chấn khai lân phiến, sau đó giảo xuống tới một khối huyết nhục lớn, sâu đủ thấy xương, như vậy mới sượt qua người của nó.
"A. . ." Hải Thần Hổ tức giận đến phát cuồng, nó bị thương nặng, cái đuôi gãy mất, chân sau ít đi mấy trăm cân huyết nhục, đây đối với nó mà nói không chỉ có thống khổ, còn cảm thấy sỉ nhục.
Sở Phong tiến hành "điều khiển tinh vi" đối với Kim Cương Trác sau đó rơi xuống mặt đất, giờ phút này hắn toàn lực đuổi theo, đi lấy Kim Cương Trác.
Hải Thần Hổ ánh mắt lạnh dọa người, vừa gầm thét vừa đuổi theo, nó cũng muốn đuổi tới vòng tay kia, từ đó cướp đi.
Oanh!
Mảnh đất này địa thế khoáng đạt, thiếu khuyết sơn phong ngăn cản, Sở Phong lấy tốc độ gấp năm lần vận tốc âm thanh, vượt xa Hải Thần Hổ, xông vào trong rừng rậm, tinh thần lực cường đại tản ra, đã phát hiện Kim Cương Trác.
Hải Thần Hổ cũng không chậm, cũng cấp tốc đuổi tới, nhưng cuối cùng đã chậm một bước, nó rống giận, cực tốc quay người mà đi, sợ lại trúng vào một kích.
Sở Phong cầm vòng tay sáng như tuyết trong tay, đánh giá một tý khoảng cách với Hải Thần Hổ, có chút xa, lo lắng đánh không trúng nó.
Hải Thần Hổ quả quyết rút lui, trực tiếp chạy ra bên ngoài, cũng không dám trì hoãn thêm, không chỉ có bởi vì bị trọng thương, cũng bởi vì cô gái ở trong Thanh Bì Hồ Lô đã xé rách sợi dây xích bằng Thần Kim thứ nhất.
Sở Phong tìm được khối thịt đùi hổ nặng đến mấy trăm cân kia, lại tìm đến cái đuôi hổ gãy xuống kia, cũng nhanh chóng phi nước đại, đuổi theo Hải Thần Hổ xông ra bên ngoài.
"Con mèo bệnh không có cái đuôi, trốn chỗ nào!"
Một người một hổ, chạy trốn ra bên ngoài.
Keng!
Ở sau lưng, trong Thanh Bì Hồ Lô, trên thân cô gái đó có ánh sáng ngũ sắc loá mắt, đầu dây xích kim loại màu sắc rực rỡ thứ hai trên người cô ta bị cô ta kéo căng, sau đó sinh sinh kéo đứt.
Có thể nhìn thấy, lúc kim loại xiềng xích tách ra, nơi đó bắn ra ánh sáng năng lượng chói mắt, đồng thời cũng mênh mông vô cùng, giống như đại dương mênh mông đang quét sạch, cực kỳ làm người kinh hãi!
"Mèo ốm cụt đuôi, mày muốn trốn đi đâu! ?" Dọc theo con đường này, Sở Phong không ngừng hô quát phía sau khiến Hải Thần Hổ nghe mà bực bội, hắn ta thật muốn quay đầu lại quyết một trận tử chiến với hắn.
Từ trước đến nay còn chưa có ai dám ăn hiếp nó đến mức này đâu, đánh bại nó thì thôi đi, có nhất thiết phải một đường kêu la không tha cho người ta thế hay không, thật sự cứ như chỉ sợ toàn thế giới không biết vậy.