“Lão đại, ngươi thật là tà hồ, ngoại giới đều nói ngươi bị phế, trong lúc nói cười, ngươi liền nhờ người tiêu diệt hai vị cường giả đột phá Gông Xiềng cấp sáu. Chuyện này thực sự khiến rất nhiều người kinh hãi.”
Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn liên hệ với Sở Phong đầu tiên, lúc này đêm đã khuya, anh ta cực kỳ kích động.
Tiếp theo, Đại Hắc Ngưu trò chuyện cùng hắn, nó cười ha ha, vô cùng thống khoái.
“Huynh đệ, thống khoái quá, kẻ chặn giết chúng ta bị giải quyết chỉ vì một câu nói của ngươi mời cao thủ tuyệt thế, ha ha, thật thoải mái.”
“Hương vị của cá chép tinh kia thực không tệ, chúng ta cố ý chạy đến bờ Hoàng Hà để nếm mùi vị của nó.”
Hổ Đông Bắc, Lư Vương, Kim Điêu Vương đều thỏa mãn, vốn thực nghẹn khuất, cư nhiên bị người chặn giết giữa đường, bị cao thủ đánh lén bất ngờ, suýt nữa thì chết.
Kết quả, không bao lâu sau, huynh đệ của bọn họ nhờ người ra tay, báo được đại thù, hiệu suất quá cao.
Ngoại giới sớm đã sôi trào, chuyện này ảnh hưởng quá lớn.
Lúc này, bất luận là tiến hóa giả phương đông hay phương tây đều đã biết, Sở Phong giận, mời hết cường giả tuyệt thế trong các danh sơn đồng loạt ra tay, diệt sát “hung đồ”, dẫn tới sóng to gió lớn.
Một kẻ bị cho rằng đã thành phế nhân lại có năng lực lớn như vậy, thật sự dọa không ít người.
Tỷ như một số tài phiệt, lúc trước bị Sở Phong kinh sợ, trả giá nặng nề, vốn tưởng cơ hội báo thù tới, nhưng hiện tại lại thấy được một mặt còn khủng bố hơn của Sở Phong.
Trận này không cần hắn xuất đầu, kết quả liền giết chết cá chép tinh của Hoàng Hà, thật sự nghe rợn cả người, không ít người đều bị dọa mặt cắt không còn giọt máu.
Bọn họ chỉ có thể thầm vui mừng, chính mình đủ vững vàng, không vọng động, chẳng sợ cái gọi là phượng hoàng rụng lông không bằng gà, cũng chỉ là trường hợp riêng biệt có tính hạn chế.
Đêm nay, thiên hạ tứ phương không thể an tĩnh, thế lực khắp nơi đều đang nghiêm túc đánh giá sự kiện này.
Sở Phong kết thúc trò chuyện với người quen, lại lần nữa bắt đầu chuyên tâm nghiền ngẫm vật chất màu bạc, thứ này không có định tính, không ngừng thay đổi, thật sự làm hắn kinh ngạc không thôi.
Hắn đã từng trò chuyện thêm lần nữa với Hoàng Ngưu, hỏi nó vật chất màu bạc có thể tùy ý chuyển hóa hay không?
Kết quả, Hoàng Ngưu trợn mắt há hốc mồm, nó nói với Sở Phong một cách rõ ràng, vật chất màu bạc xưa nay hiếm có, sẽ không biến hóa lại lần nữa, trường hợp đặc biệt giống Sở Phong vẫn chưa từng nghe nói.
Vô luận là vật chất màu đen hay là vật chất màu bạc đều cực kỳ quý hiếm. Đặc biệt là vấn đề sau đề cập đến vấn đề Thánh Vẫn và Bồ Tát niết bàn, càng đáng sợ hơn.
Hoàng Ngưu nói cho hắn, nó chưa từng nghe qua vật chất này có tính hai mặt, thường sau khi biến dị sẽ hoàn toàn ổn định, không có chuyện hiển hóa liên tục giữa hai loại trạng thái.
“Ta cảm thấy, có lẽ có cơ hội đột phá Gông Xiềng cấp sáu.” khi vật chất màu bạc sôi trào, khiến cơ thể Sở Phong phát sáng, ngay cả sợi tóc của hắn cũng biến thành màu bạc, hắn tràn đầy tự tin.
Nhưng thời gian duy trì trạng thái này không ổn định, cũng không đủ dài, hắn khó có thể tiếp tục.
Bởi vì muốn dựa vào lực lượng đỉnh của mình đột phá Gông Xiềng, không phải vấn đề một tiếng, hai tiếng đồng hồ, lâu thì có lẽ duy trì liên tục một đêm, thậm chí một hai ngày.
Hiện tại thực sự không ổn định, khi vật chất màu đen ăn mòn, hắn sẽ suy nhược đến mức thấp nhất, có lẽ sẽ hạ đến cảnh giới cấp Vương.
“Lúc mạnh nhất ta có thể vô địch, lúc yếu nhất ta sẽ thực thảm.” Sở Phong nhíu mày, hắn cân nhắc một đêm, nghiên cứu một đêm, nghiên cứu được đặc tính của loại vật chất này.
Hắn thật sự không biết loại này vật chất vì sao sẽ như thế, nó có tính hai mặt khi ở trên người hắn.
Đến hừng đông, Sở Phong nhận được tin tức từ Hoàng Ngưu, nó vô cùng nghiêm túc, nói: “Sở Phong, ta phát hiện vấn đề này rất đáng sợ. Khả năng lớn, vật chất màu bạc kia đã từng dẫn tới Thánh Vẫn, lưu lạc đến thế giới này, cũng có nghĩa là nó đã biến dị một lần nữa trên căn bản của vật chất màu bạc.”
Sau khi Sở Phong nghe xong, hắn trừng mắt há hốc mồm.
Nói thật, hắn hơi nhạy cảm với hai chữ “vật chất”, màu đen, màu bạc, sau đó lại lần nữa dị biến. Đây là muốn hù chết người sao, còn cho người ta sống hay không?
Vật chất màu bạc biến dị một lần nữa?
Người ngoài không biết những thứ này, hắn cũng chỉ có thể trao đổi cùng Hoàng Ngưu mà thôi.
Tương lai sẽ như thế nào, hắn không biết, Sở Phong mơ hồ cảm thấy loại vật chất này sẽ thay đổi quỹ đạo nhân sinh của hắn.
“Sở Phong, hắn vẫn còn sống sao? Cái gì mà điều khiển cao thủ tuyệt thế, hắn cũng xứng à, một cái phế nhân mà thôi, chẳng sống được bao lâu.”
Ngoại giới đang nghị luận, khắp nơi không thể yên tĩnh được, một tin tức lại nổ ra.
Có người mở miệng nhằm vào Sở Phong, còn tới giết hắn.
Điều này nằm ngoài dự liệu của mọi người. Đêm qua, chưởng giáo Hoa Sơn - Kim Sí Đại Bằng Vương, hai con Bạch Hạc của Thục Sơn Kiếm Cung, chưởng giáo Không Động – Rùa Núi, những người này vừa mới ra tay, khí phách diệt sát cá chép tinh của Hoàng Hà cùng với cường giả hải tượng của Hải tộc, kết quả sáng sớm đã có người đứng ra?
Trên thực tế, tin tức mới này vừa phát sinh, đại chiến liền bạo phát, nhanh đến mức người ta còn chưa kịp phản ứng, thậm chí cung Ngọc Hư còn chưa chuẩn bị gì cả.
Tuyết lớn đầy trời, trời đất tối tăm, nhiều ngày liền không thấy mặt trời, sáng sớm nay, khi sưng tuyết tung bay, Kim Ô Vương cường thế đột kích, đến Thuận Thiên, xông vào cung Ngọc Hư.
“Sở Phong lăn ra đây, người khác sợ ngươi, ta muốn giết ngươi.”
Kim Ô Vương mang theo liệt diễm, kèm theo ánh lửa chói mắt, đốt cháy thiên địa, làm đại tuyết hóa thành hơi nước, khiến ngân bạch khắp trời biến thành sương mù mịt mờ.
Nó cường thế xông đến, chặn giết Sở Phong.
Hiện tại, ân oán của nó và Sở Phong không phải cái gì bí mật, nhân lúc Khổng Tước Vương vùng lên, lần trước Kim Ô Vương và Cửu Mệnh Miêu Vương xuôi nam đi giết Sở Phong, kết quả lại bị phản kích, tổn thất nặng nề.
Hiện tại, Sở Phong “bị phế”, nó lập tức đột kích.
Ảnh hưởng này thật không tốt, đây là chuyện xảy ra ngày sau khi Sở Phong triệu tập cao thủ tuyệt thế bao vây tiễu trừ cá chép tinh ở Hoàng Hà, chọn thời khắc quan trọng này có chút hay.
Đây là Kim Ô Vương muốn nói với thế nhân, mạng lưới quan hệ này của Sở Phong cũng không thể bảo vệ hắn chu toàn, Kim Ô Vương có thể đánh tới trước, lấy tánh mạng của hắn, ra tay với hắn.
Nếu thành công, tất nhiên rất tốt. Nếu thất bại, cũng có tác dụng như một tấm gương, nói cho ngoại giới biết cái gọi là có cao thủ tuyệt thế hộ giá hộ tống, chẳng tính là cái gì. Đó là hư danh mà thôi, hết thảy vẫn phải dựa vào tự thân.
Rầm
Mảnh cung điện của cung Ngọc Hư biến thành biển lửa, bị đốt thành tro bụi, chỉ một kích mà thôi, trời đất đỏ đậm, đốt thiên diệt địa, cảnh tượng này làm cho người ta sợ hãi.
“Ngươi dám tới đây càn rỡ.”
Cung chủ của cung Ngọc Hư quát, lao lên cao, giao chiến với con chim lớn màu vàng kia, giao thủ kịch liệt, trên bầu trời tức khắc ly hỏa cuồn cuộn, tia sáng văng khắp nơi.