Tiếp đó, Lư Vương rống giận, vung Thiền Trượng lên, bức lui tên hải nhân muốn tới gần lần nữa kia.
Nhưng lúc này, con quái ngư cũng tấn công tới, chứng tỏ muốn bọn họ tiêu hao hết. Hải tộc đã biết, muốn huy động cây Thiền Trượng này cần rút cạn năng lượng của thi pháp giả.
“May mà mang theo quả Luyện Yêu.” Đại Hắc Ngưu thì thầm, chuẩn bị ăn trái cây, bổ sung tinh khí, liều mạng với bọn chúng.
“Bỏ đi.”
Sở Phong mở miệng, không để bọn họ làm bừa, sau đó gọi Hổ Đông Bắc trở về.
Cuối cùng, ba đại cường giả của Hải tộc cười lạnh, bước từng bước tới, chúng đều đáp xuống đất từ lâu.
“Sở Phong, ngươi nghĩ thông suốt rồi à? Qua đây đi. Nếu không, ngươi sẽ sống không bằng chết.” tên hải nhân kia kiêu ngạo nhất.
“Có người trên đất liền mời các ngươi đi đối phó ta đúng không? các ngươi có thể cho ta biết tên tài phiệt nào hay người của thế lực đặc thù nào không?” Sở Phong mở miệng.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” hải nhân lắc đầu, lập tức giơ tay lên, ý bảo Sở Phong đi qua, muốn bắt hắn.
“Được rồi, đã như vậy, ta miễn cưỡng tiến hành một trận chiến cuối cùng lần nữa vậy.” Sở Phong thở dài. “Vẫn còn tiến hành được trận chiến cuối cùng sao?” hổ Thanh Đồng kinh nghi, hiển nhiên nó biết rất rõ chuyện về Sở Phong, lúc này trở nên cảnh giác.
Rầm
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Sở Phong phát sáng, toàn thân trở thành màu trắng bạc, ngay cả sợi tóc cũng vậy. Sau đó bắn đi, quả thực gấp gần sáu lần tốc độ âm thanh, cường đại và nhanh hơn nhiều so với trước đây.
Đừng nói cường giả Hải tộ, ngay cả đám Đại Hắc Ngưu cũng há hốc mồm, bị kinh động. Bởi hắn bùng nổ quá kinh khủng, cũng quá đột ngột.
Tốc độ này vô song, thực sự dọa người.
“A...”
Con quái ngư kia kêu thảm thiết, bởi nó đã bị Sở Phong nhào tới, quyền ấn đánh ra, bị đánh nổ, trở thành một đám mưa máu.
Chuyện này thật cương mãnh, bá đạo kinh người.
“Ngươi.”
Hổ Thanh Đồng lập tức vọt lên trời, tốc độ của chủng tộc này rất đáng sợ, nó muốn chạy trốn.
Rầm
Sở Phong ném Kim Cương Trác ra, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, ném dựa vào cảm giác. Sau đó đuổi theo tên hải nhân phách lối kia.
Phốc
Trên bầu trời, hổ Thanh Đồng bị đánh nổ tung, nhìn thì như đúc từ kim loại, nhưng lại có máu văng khắp nơi.
“Mẹ ơi, quá cuồng bạo, siêu thần đó.” Lư Vương hô lên.
Cùng lúc đó, Sở Phong nhảy lên, lao thẳng lên trời, đuổi kịp hải nhân đang vỗ cánh lao lên không trung chạy trốn.
“A...”
Hải nhân kêu thảm thiết, không đỡ được lực lượng cương mãnh, bá đạo của Sở Phong, bị hắn xé mất một cánh tay chỉ trong tích tắc. Hơn nữa còn xé một bên cánh dầm dề máu, trực tiếp bị hắn bắt sống, rơi xuống mặt đất.
Rầm
Sở Phong mang theo gã đáp xuống đất, đấm một quyền, đập gãy nửa thân thể của gã, tránh việc gã chạy trốn.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, như mưa rền gió dữ vậy. Trong nháy mắt, ba vị đại cường giả của Hải tộc đã chết mất hai, một bị thương.
“Nói đi, khai tất cả ra.” Mắt Sở Phong nhìn xuống gã.
Hải nhân có vẻ hơi thê thảm, nửa dưới thân thể bị đánh gãy, cánh tay phải và một cánh sau lưng bị xé đứt, máu tươi chảy đầm đìa, làm cho băng tuyết đỏ tươi một mảng.
Ánh mắt gã hơi âm lãnh, đồng thời trên gương mặt mang theo vẻ thống khổ. Thương nặng như vậy, dù cường giả Gông Xiềng cấp sáu cường đại như gã cũng không chịu nổi.
Bây giờ, đầu gã đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng kết băng trong gió tuyết.
“Ánh mắt ngươi hung hãn như vậy, còn không phục, muốn giết chúng ta sao?” Đại Hắc Ngưu đi tới, nhìn ánh mắt thù hận kia, trực tiếp đạp cho gã một đạp, khiến gã bị văng trong đống tuyết ra xa bảy, tám mét.
“Mau nói di, các ngươi cấu kết với thế lực nào trên đất liền?” Hổ Đông Bắc nhe răng, xoay cổ tay, đứng ở đó khoa tay múa chân, có tư thế nếu hải nhân nói lời nào không hợp sẽ lập tức đập chết gã.
Quanh người Sở Phong phát sáng, gió tuyết không thể chạm đến người, ánh bạc dâng lên, vô cùng nồng đậm, mãnh liệt. Ở nơi hoang dã lạnh lẽo thấu xương này, huyết khí của hắn cuồn cuộn, giống như một vị thần.
Ánh mắt của hải nhân bất thiện, nhìn Sở Phong chằm chằm, gã nghiến răng nói: “Thân thể của ngươi chẳng xảy ra vấn đề gì cả, mọi thứ đều là giả để bẫy bọn ta.”
Trong lòng gã vô cùng hận, cảm thấy bản thân bị lừa gạt, vương giả trẻ tuổi của nhân tộc này quá ti tiện. Đồng thời, gã cũng oán hận tin tức của Hải tộc không chính xác, kết quả giờ họ bị thiệt thòi lớn như thế này.
Sở Phong lắc đầu, than nhẹ: “Ngươi sai rồi, cơ thể của ta thực sự xảy ra vấn đề, chỉ là ngươi tới không đúng dịp thôi. Ta miễn cưỡng vẫn có thể tiến hành trận chiến cuối cùng, ngươi lại đến đúng dịp, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
“Chó má” hải nhân không kìm được chửi thề, gã phát cáu, nói: “Lúc ngươi ở Thuận Thiên đã từng nói, chỉ có thể tiến hành trận chiến cuối cùng, bây giờ rõ ràng huyết khí cường thịnh đến cực điểm.”
Hai mắt gã mang theo ánh sáng thù hận, cảm thấy tên tiểu tử nhân tộc này quá vô sỉ.
Nhưng khi gã vừa nói xong, bỗng thân thể Sở Phong xảy ra biến hóa kinh người
Ánh bạc tràn từ lỗ chân lông của Sở Phong ra ngoài trở nên nhạt hơn, tiếp đó hoàn toàn biến mất. Sau đó, một tầng ánh sáng màu đen tràn ra, khiến năng lượng của hắn giảm mạnh, lập tức hạ xuống dưới cấp Vương.
“Ngươi...” hải nhân giật mình mở to hai mắt, gã ý thức được, thân thể của tiểu tử này thực sự xảy ra vấn đề, bây giờ đang cực kỳ suy yếu.
Lúc mạnh lúc yếu chính là điểm quan trọng nhất của thân thể Sở Phong.
Đương nhiên, có một số vấn đề nhỏ nhặt, ngay cả chính hắn cũng chưa hiểu rõ, đợi đến núi Côn Lôn sẽ lĩnh hội tỉ mỉ hơn.
Sau mỗi lần ánh sáng đen xuất hiện, vật chất màu đen trong cơ thể tàn phá bừa bãi, tiêu hai tinh khí thần, ăn mòn máu thịt của hắn. Nếu cứ duy trì như thế, tuyệt đối là điểm trí mạng.
“Có nói hay không? đừng trách ta không cho ngươi cơ hội. Thực ra, ta có thể đoán được thế lực nào. Chẳng qua muốn chứng thực từ miệng của ngươi mà thôi.” Sở Phong ép hỏi.
Hải nhân than nhẹ, thực sự cảm thấy ấm ức, tên thanh niên tàn phế của nhân tộc lại giải quyết cả ba đại cường giả như bọn họ. Thực sự khiến gã cảm thấy giận nhưng chẳng làm được gì.
Bây giờ, xem ra bọn họ thực sự tự mình tìm đường chết.
Nhưng ai có thể ngờ tới chuyện sẽ như thế này?
Dưới tình huống bình thường, ba người bọn họ đủ để chặn giết đám Đại Hắc Ngưu, bắt được Sở Phong. Dù làm nhục hay giết chết cũng cực dễ dàng.
Nhưng tình báo không chính xác, người phụ trách Hải tộc và người liên lạc tương quan trên đất liền, cung cấp tin tức không chính xác, chẳng khác nào làm hại bọn họ.
“Nói mau.” Lư Vương cáo mượn oai hùm, đá hải nhân một phát, vừa rồi nó chạy đến phía xa để lượm Kim Cương Trác giúp Sở Phong.
Đồng thời, nó cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh, con hổ Thanh Đồng kia chết quá thảm, bị Kim Cương Trác đánh nổ tung. Một vị cường giả Gồng Xiềng cấp sáu chết không toàn thây.
Hải nhân cắn răng, vẫn kiên cường, không muốn mở miệng.
“Ta lười để ý ngươi, không nói thì thôi.” Sở Phong đá một phát, hải nhân tứ phân ngũ liệt, cứ vậy toi mạng.