Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 616 - Chương 632: Vẫn Còn Có Thể Chiến Một Trận (2)

Thánh Khư Chương 632: Vẫn còn có thể chiến một trận (2)

Sở Phong đứng xem hồi lâu, cuối cùng hắn mở miệng, nói: “Cung chủ, các ngươi hỏi ý kiến của ta chưa?”

Cung chủ của cung Ngọc Hư nhìn hắn, nói: “Sở Phong, ngươi đừng hành động theo cảm tính, ngươi phải tin rằng, ngươi ở đây thì sẽ có cơ hội khôi phục, lại lần nữa trở thành cao thủ tuyệt đỉnh. Ngươi còn trẻ, phải có tính kiên nhẫn, tàng thư trong bí khố của quốc gia vượt xa tưởng tượng của ngươi, sẽ có cách giải quyết thôi.”

“Không cần, ý ta đã quyết. Ngay bây giờ, ta sẽ rời khỏi cung Ngọc Hư, từ giờ trở đi sẽ khôi phục sự tự do, rời khỏi tổ chức dị nhân này. Ta mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Hai hàng lông mày của cung chủ cung Ngọc Hư nhíu lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh, nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng khẽ than thở một tiếng.

“Sở Phong huynh đệ, vẫn nên ở lại đi, cung chủ thật tình đối đãi ngươi, sẽ nghĩ biện pháp để ngươi khôi phục như xưa. Hơn nữa, những địa phương khác bên ngoài không có cổ pháp để thẩm tra đâu.”

Một số người nhao nhao khuyên bảo, ngăn cản Sở Phong, mong hắn ở lại.

Nhưng Sở Phong vẫn bất vi sở động, hạ quyết tâm nhất định phải đi.

Lúc này cung chủ cung Bát Cảnh bị cụt một tay cũng tới, nhìn chằm chằm Sở Phong.

Đám Đại Hắc Ngưu, Hổ Đông Bắc cảnh giác, hai vị vương giả đỉnh cấp ở đây, khiến bọn họ không thể không chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch, ngộ nhỡ tình huống căng thẳng, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Cuối cùng, cung chủ của Ngọc Hư thở dài, nói với Sở Phong: “Ngươi đã cố tình muốn rời đi thì hãy bảo trọng.”

Đám Đại Hắc Ngưu, Hổ Đông Bắc nhìn nhau, đều cảm thấy ngoài ý muốn, thật không ngờ cuối cùng cung chủ của cung Ngọc Hư lại đột nhiên nhả ra, điều này làm bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

Sở Phong ôm quyền với nhóm người cung Ngọc Hư, sau đó xoay người rời đi, bất chấp gió tuyết, đi thẳng ra ngoài.

Trước khi đi, Hổ Động Bắc đột nhiên dừng bước, đồng thời xoay người, nói: “Đúng rồi, ai còn mượn vũ khí của huynh đệ ta, có còn cái nào không? nhân cơ hội này mau giao ra đây, ta không tin huynh đệ của ta sẽ bị phế như thế. Mau lên, đừng quá tham lam.”

Phía xa, Chu Côn hơi xấu hổ, gã cũng ở trong đám người, đứng phía sau cung chủ của cung Bát Cảnh. Lúc này, gã nhắm mắt đứng dậy, hai tay dâng lên một thanh phi kiếm màu đỏ thắm.

Rất nhiều người có dị động, bây giờ khí giới có thể sử dụng võ công tinh thần để cưỡi thực sự rất ít, cực kỳ trân quý.

Hổ Đông Bắc cũng không khách khí, đoạt luôn lại, sau đó đi về phía cửa ra, đuổi theo đám Sở Phong.

“Đi.”

Đi tới một bãi đất trống bên ngoài cung Ngọc Hư, Kim Điêu Vương hóa thành bản thể, đám Sở Phong đều leo lên lưng nó, nó bay thẳng lên trời bất chấp gió tuyết.

Cứ như vậy, bọn họ đi xa dần, rời khỏi Thuận Thiên.

Gió tuyết rất lớn, tốc độ của Kim Điêu Vương chậm hơn so với thường ngày không ít. Mảnh trời đất này hoàn toàn mông lung, gió rít điên cuồng, tuyết không ngừng.

Sau một tiếng đồng hồ, Kim Điêu Vương bay được khoảng mấy ngàn km. Đột nhiên trên đường xuất hiện biến cố, mấy chùm sáng đan xen, lao về phía bọn họ.

“Mẹ kiếp, vũ khí laser, đây là vũ khí của loài người, muốn bắn chết chúng ta sao?”

Nhưng bọn họ có thần giác cường đại, dự cảm trước được nguy cơ, Kim Điêu Vương sớm đã tránh né một bước.

“Không sao, thời tiết khắc nghiệt như vậy, loại vũ khí này sẽ bị nhiễu sóng, lực sát thương không lớn.” Đại Hắc Ngưu nói.

Sở Phong không nói gì, nhìn chằm chằm phía trước, vừa nhìn về phía lân cận, hắn cau mày.

“Không phải loài người phát động công kích chứ? Nếu không... làm như vậy quá rõ ràng rồi, thực sự khiến nhân thần cộng phẫn*, Sở Phong đang ở chỗ này đấy.” Lư Vương nói.

*nhân thần cộng phẫn: người và thần đều phẫn nộ.

“Phiền toái tới rồi.” lông tơ của Hổ Đông Bắc dựng đứng lên, nó là cường giả đột phá Gông Xiềng cấp sáu, nhất là sau khi luyện được phương pháp hô hấp, thực lực tăng vọt, thần giác rất nhạy cảm.

Đại Hắc Ngưu chửi thề, nói: “Hải tộc, thực sự có cường giả của Hải tộc đến chặn giết chúng ta, cung chủ cung Ngọc Hư đoán đúng rồi, đang xảy ra như kịch bản mà lão ta nói.”

Một con hổ Thanh Đồng, chẳng khác nào được đúc từ kim loại, sáng bóng lạnh lẽo, đang vỗ đôi cánh, lạnh lùng ép tới.

“Vũ khí của nhân tộc các ngươi thực sự kém cỏi, tự mình chặn giết vẫn thống khoái nhất.” con hổ Thanh Đồng này nói.

Nó lơ lửng giữa không trung, tản ra khí thế đáng sợ, thực sự vô cùng cường đại. nó nhìn Sở Phong chằm chằm.

“Ngươi và Hải Thần Hổ có quan hệ thế nào?” Sở Phong nói.

“Không phải con hổ biển nào cũng có thể trở thành Hải Thần Hổ, ngươi nói xem?” hổ Thanh Đồng lạnh lùng nói, bây giờ trong lòng nó rất khó chịu.

Huyết thống của nó không cao quý và cường đại như Hải Thần Hổ, cho nên thái độ của nó bây giờ rất lạnh.

Cách đó không xa, một con quái ngư cũng có cánh, bay lượn trên bầu trời, hàm răng sắc nhọn, lạnh lùng nhìn đám Sở Phong.

“Nghe nói ngươi bị phế rồi, đúng lúc có thể mang đi, đi làm tu nhân ở đại dương.” Quái ngư nói.

Tên thứ ba, cũng là tên cường giả Hải tộc cuối cùng có thân người, nhưng cũng mọc một đôi cánh, đây là một tên hải nhân.

Mặc dù nhân tộc dưới đáy biển rất hiếm, nhưng cũng phân ra mấy nhánh núi, ví dụ như cường giả ba mắt của Hải tộc - Kiền Việt, hay như miệng hồ lô bất lương công kích điên cuồng ở núi Long Hổ, hải nhân La Thiên muốn cướp đèn Thanh Đồng, chúng đều đến từ những nhánh núi khác nhau.

“Tự mình đến đây, hay để chúng ta tự mình động thủ bắt ngươi.” Tên hải nhân này rất kiêu ngạo, sắc mặt lạnh lùng, mở miệng trực tiếp như vậy.

Dung mạo của y tương tự như con người, trừ có vết hở mang cá và thêm một đôi cánh, nhưng bộ phận khác chẳng khác nào con người.

“Đáp xuống.”

Đại Hắc Ngưu nói nhỏ, bọn họ không thể bay, không am hiểu chiến đấu trên không.

Kim Điêu Vương nhanh chóng hạ xuống đất, mang theo một mảng tuyết lớn.

Ba đại cường giả của Hải Tộc cũng theo xuống, đều hạ xuống mặt đất.

Rầm

Một khắc sau, Đại Hắc Ngưu lập tức động thủ, vung Thiền Trượng lên, khiến nó bộc phát ra Phật quang, uy năng rất lớn, muốn giết ba đại cường giả Hải tộc.

Nhưng bọn chúng đều cười nhạt, lập tức lui ra ngoài, tránh ở một khoảng cách an toàn.

“Trước khi tới, chúng ta đã hiểu rõ hết thảy, các ngươi có thể vung Thiền Trượng Phật môn được mấy lần chứ? Tạm thời tránh chiêu là được, các ngươi cũng chuẩn bị diệt vong rồi.” tên hải nhân kia cười lạnh.

“Trừ Sở Phong ra, các ngươi đều phải chết.” con quái ngư kia cũng gật đầu.

Ba đại cường giả của Hải tộc đều đột phá Gông Xiềng cấp sáu từ lâu, thực lực rất kinh người. Hổ Đông Bắc nhếch miệng, nó có thể đối phó được một tên, nhưng chắc chắn không đối phó được ba tên.

“Này người họ hàng, bán một cái nhân tình được không? thả cho chúng ta một con đường.” Hổ Đông Bắc nói với con hổ Thanh Đồng kia.

“Ngươi chính là kẻ chết đầu tiên.” Hổ Thanh Đồng lộ ra sát khí, không thay đổi chút sắc mặt nào với Hổ Đông Bắc. Nó biết rằng Hổ Đông Bắc là người có cảnh giới cao nhất trong đám người, muốn giết Hổ Đông Bắc đầu tiên.

“Ta làm thịt ngươi trước.” Hổ Đông Bắc giận dữ.

“Giết.”

Hai hổ gào thét, cùng xông về phía nhau, chém giết kịch liệt.

Bình Luận (0)
Comment