Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 615 - Chương 631: Vẫn Còn Có Thể Chiến Một Trận (1)

Thánh Khư Chương 631: Vẫn còn có thể chiến một trận (1)

Đại Hắc Ngưu, Hồ Đông Bắc, lão Lư tiến tới đánh một trận đã tay, đánh Nguyên Hồng gào thảm thiết, gãy xương đứt gân, những người đi theo hắn ta đến sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, trong lòng run sợ.

“Đi, người anh em, chúng ta rời khỏi nơi này đi núi Côn Lôn, đi tiêu dao tự tại, cung Ngọc Hư chó má, xuống địa ngục đi.”

Mấy người nói muốn đưa Sở Phong đi, rời khỏi Thuận Thiên.

Động tĩnh lớn như vậy, sao có thể không kinh động những người khác được. Chỉ khoảng nửa khắc sau, rất nhiều người xuất hiện, họ đều chạy tới xem.

Lục Thông cũng tới, lão đầu tử vô cùng nôn nóng, sau khi biết chuyện, ông cực kỳ bất mãn với Nguyên Hồng.

Cung chủ cung Ngọc Hư cũng tới, nhìn thoáng qua Nguyên Hồng, chắp tay hành lễ với đám Hổ Đông Bắc, nói: “Đánh rất tốt, tên nhãi không nên thân này, chỉ muốn đi lối tắt. Đời này chẳng thành tài được.”

Đối với vương giả tuyệt đỉnh như cung chủ của cung Ngọc Hư, đám Hổ Đông Bắc cũng không muốn trở mặt, sớm tụ sớm tan, bởi vậy cũng khá khách khí. Họ cũng chắp tay với lão, tỏ ra vừa rồi rất tức giận, không thể để người anh em của họ chịu ủy khuất, cho nên nhất thời phẫn nộ mới ra tay.

Đại Hắc Ngưu rất thẳng thắn, nói: “Chúng ta muốn mang Sở Phong đi, đưa hắn đến một nơi non xanh nước biếc để tĩnh dưỡng.”

Cung chủ cung Ngọc Hư than nhẹ, lắc lắc đầu, cũng không cho đi, nói: “Sở Phong lập được nhiều đại công như vậy, sao chúng ta có thể từ bỏ hắn trong thời khắc quan trọng được, nhất định phải tận tâm tận lực giúp hắn khôi phục lại. Chúng ta đang tìm kiếm biện pháp trong Đạo tạng* và các tài liệu lịch sử hiếm của cổ đại. Bây giờ đã có chút manh mối, đương nhiên muốn chữa khỏi cho hắn.”

*Đạo tạng: là kinh điển của Đạo giáo bao gồm các sách về nghi lễ, giáo lý, sách thuốc, dưỡng sinh, bó toán, tướng số, thơ văn, bút kí... tổng cộng lên tới hơn năm nghìn quyển.

“Ý tốt chúng ta nhận, không cần dùng tới. chúng ta tất nhiên sẽ chiếu cố hắn thật tốt, nghĩ cách giúp hắn khôi phục.” Đại Hắc Ngưu cự tuyệt.

“Đừng vội vã từ chối, hãy tin tưởng ta, để Sở Phong ở lại là lựa chọn tốt nhất. Nếu nói về điển tàng và sách quý các triều đại thì nơi nào nhiều nhất? nơi khác có thể so với bí khố của quốc gia sao?”

Vẻ mặt cung chủ của Cung Ngọc Hư nghiêm túc, khuyên can đám Đại Hắc Ngưu, dựa theo cách nói của lão, trong biển sách mênh mông kia, thậm chí có những bộ sách thần thoại có lai lịch rất lớn.

Hiện tại, người liên quan đang tìm đọc, nỗ lực tìm kiếm phương pháp phá giải. Họ sẽ nghĩ cách loại bỏ vật chất màu đen trong cơ thể Sở Phong ra ngoài.

Tuy rằng đám Đại Hắc Ngưu động tâm, nhưng họ lại càng tin tưởng Hoàng Ngưu hơn. Bọn họ cho rằng, nó đến từ thế giới cường đại vực ngoại còn đáng tin cậy hơn so với tàng kinh khố quốc gia kia.

Đại Hắc Ngưu không muốn đối đầu với lão, nói: “Các ngươi có thể tiếp tục tìm đọc sách. Nếu các ngươi tìm được phương pháp phá giải hãy nói cho chúng ta biết, chúng ta vô cùng cảm kích. Chúng ta mang Sở Phong đi tĩnh dưỡng ở núi Côn Luân trước, bên đó cũng có một ít cổ pháp, đợi hắn đi xem thử một chút.”

Cung chu cung Ngọc Hư lắc lắc đầu, nói: “Ta phản đối Sở Phong rời đi, còn có một nguyên nhân khác nữa. Cách đây không lâu, chúng ta nhận được mật báo, tuy đại dương đóng băng, nhưng ở đáy biển sâu không yên ổn, đang xảy ra tai họa, nhưng vẫn có kẻ không cam lòng lên bờ rồi.”

“Có ý gì?” Hổ Đông Bắc cảnh giác.

Cung chủ của cung Ngọc Hư cho hay: “Tình báo cho hay, có cường giả Hải tộc đi về phương Bắc, có thể muốn nhằm vào Sở Phong. Lần trước Sở Phong giết Chương Ngư Vương – một trong những cao thủ lĩnh quân của Hải tộc, suýt nữa giết luôn Hải Thần Hổ, chặt đứt đuôi của nó, dẫn tới kỵ hận, có người muốn giết hắn. Nhất là khi biết thân thể hắn xảy ra vấn đề lớn, chúng muốn nhân cơ hội này để làm khó dễ.”

“Vậy thì càng không thể ở Thuận Thiên. Nơi đây quá nguy hiểm, trở thành vùng đất thị phi. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, đi tới núi Côn Lôn.” Đại Hắc Ngưu phất tay nói.

“Sai rồi, nếu các ngươi mang Sở Phong rời đi, chính là hợp với ý của bọn họ. Đương nhiên họ sẽ chặn giết ở giữa đường, chắc chắn họ đã đoán được nơi các ngươi muốn đi.” Cung chủ của cung Ngọc Hư nói.

Sắc mặt của đám Đại Hắc Ngưu và Hổ Đông Bắc đều trở nên khó coi. Bởi trên đường đi bọn họ từng bị phục kích, cá chép tinh Hoàng Hà và một con hải tượng cấu kết phục kích, suýt nữa bọn họ đã chết rồi.

Cung chủ của cung Ngọc Hư chỉ về bốn phía, nói: “Vừa rồi ta đã sai người ta vận chuyển tới rất nhiều vũ khí. Nếu như lại có cường giả dị loại đột kích, không chết cũng bị lột một tầng da.”

Một khắc sau, một vài khu vực của cung Ngọc Hư lộ ra các loại vũ khí laser. Phảng phất có một vài cái nhắm thẳng vào đám Đại Hắc Ngưu, tiến hành chấn nhiếp.

“Đừng có ngắm loạn, bản vương sẽ tưởng thật đó.” Đại Hắc Ngưu lạnh giọng nói, cảnh cáo những người đó.

“Không được vô lễ.” Cung chủ cung Ngọc Hư trách mắng.

Sau đó, lão ta vung tay lên, làm Nguyên Hồng nằm ngay đơ bất động trên mặt đất bay lên không trung, đánh bay ra ngoài, lệnh cho những người khác, nói: “Mang nó đi, nhốt vào trong ngục tối, để nó tự kiểm điểm mấy tháng trong đó.”

“Chú, cháu sai rồi, cháu không nên làm như vậy.” Nguyên Hồng kêu thảm thiết, nhưng vẫn bị người lôi đi.

“Làm chuyện sai trái phải trả giá lớn.” Cung chủ của cung Ngọc Hư trầm giọng nói, sau đó lão nhìn về phía Sở Phong, xin lỗi hắn, mong hắn bỏ qua cho.

“Nguyên cung chủ, ta nghĩ chúng ta vẫn nên rời đi.” Hổ Đông Bắc và Lư Vương cũng rối rít mở miệng. Bọn họ luôn cảm thấy đứng ở đây không được thoải mái.

“Thuận Thiên lộn xộn, không thích hợp để tĩnh dưỡng, ta mang theo người anh em của ta rời khỏi đây.” Đại Hắc Ngưu lại mở miệng lần nữa, bởi nó cảm thấy để Sở Phong ở lại nơi này, chẳng khác nào bị giam lỏng.

Cung chủ của cung Ngọc Hư tỏ ra kiên quyết, nói: “Không được, Sở Phong là người của cung Ngọc Hư. Hắn lập được công lớn như thế, bây giờ gặp rủi ro, chúng ta không thể buông bỏ, càng không thể mặc kệ. Nếu các ngươi có thể bảo đảm an toàn của hắn thì cũng thôi, đằng này rất có thể sẽ bị chặn giết. Ta không thể để các ngươi đưa hắn đi mạo hiểm.”

Đại Hắc Ngưu cảm thấy sắp phát hỏa đến nơi rồi, dựa vào cái gì không cho bọn họ mang đi, mọi thứ đều là cung chủ của cung Ngọc Hư đoán mà thôi. Hơn nữa, Đại Hắc Ngưu luôn cảm thấy Sở Phong như bị cầm tù ở chỗ này, căn bản chẳng được tự do chút nào.

Nhất là vừa rồi còn xảy ra chuyện khiến người ta kinh sợ, đòi Sở Phong giao quyền pháp, phương pháp hô hấp... hơn nữa còn đòi Kim Cương Trác, khiến người ta lạnh tâm, nơi này còn có thể ở sao? Tất nhiên là không rồi.

“Nhất định chúng ta phải đi.” Đại Hắc Ngưu điên tiết lên, dù biết cung chủ của cung Ngọc Hư rất cường đại, nó cũng không sợ, giơ Thiền Trượng lên, cùng lắm thì đập chỗ này nát bấy thôi.

“Ngưu huynh, huynh quá cố chấp rồi đó. Huynh không cân nhắc vì bản thân thì cũng phải suy nghĩ vì Sở Phong chứ. Đường xá quá nguy hiểm, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ khiến tất cả chúng ta đau lòng.” Cung chủ của cung Ngọc Hư trầm giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment