Đương nhiên Sở Phong phải rời khỏi nơi đây, nên cần nói rõ với Lục Thông. Từ giờ trở đi hắn sẽ rời khỏi cung Ngọc Hư, không quan tâm sau này có khôi phục được hay không.
Lục Thông nghe vậy, há miệng không biết nói gì. Hơn nữa ông ta cũng không biết làm gì để giữ hắn lại. Bởi ông ta cũng cảm thấy có vài người trong cung quá đáng. Bây giờ, lấy cái gì tới khuyên Sở Phong lưu lại?
Ông ta xoay người rời đi, có chút lẻ loi, bóng lưng hơi khom xuống lộ ra vẻ già nua. Trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tin tức không thể giấu được, Sở Phong muốn rời đi, trong cung Ngọc Hư dẫn phát từng đợt sóng, một số thiếu niên nam nữ nhanh chóng chạy tới.
Bọn họ hơi thấp thỏm, cũng có chút vội vàng, rối rít mở miệng giữ lại, không muốn hắn đi xa.
“Sở đại ca, bên ngoài băng thiên tuyết địa, dị loại hoành hành. Hiện nay, thân thể huynh có vấn đề, một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, ở lại đây đi.”
Sở Phong thần sắc bình thản, nói: “Bên ngoài tôi có không ít bạn bè, đi chu du một vòng, hẳn là không có vấn đề gì.”
Một thiếu nữ xinh đẹp lộ vẻ khẩn trương, nói: “Sở đại ca, huynh có thể dạy phương pháp hô hấp cho chúng tôi không? chúng tôi muốn bái huynh làm sư phụ. Nếu chúng tôi trở thành cường giả, sẽ khiến những dị loại kia kinh sợ, đi theo cùng bảo vệ huynh.”
“Đúng vậy, Sở đại ca chúng tôi luyện quyền với huynh, chúng tôi học phương pháp hô hấp của huynh, nếu sau này Hải tộc lên bờ, chúng tôi muốn thay huynh chiến đấu với bọn chúng.”
Mấy thiếu niên nam nữ đều mở miệng.
Sở Phong cứng họng, tâm tình có chút phức tạp. Cuối cùng chỉ xoa xoa đầu một thiếu niên, không nói gì cả. Hắn đi đến bên cửa sổ nhìn gió tuyết, tính thời gian có lẽ đám Đại Hắc Ngưu cũng sắp tới rồi.
Sau đó, lại một nhóm người xuất hiện, đi vào chỗ ở của Sở Phong, đều là dị nhân của cung Ngọc Hư và cung Bát Cảnh, bọn họ cũng muốn học Ngự Kiếm Thuật của hắn.
“Sở huynh, chúng tôi biết thực mạo muội, xấu hổ, nhưng không thể không kiên trì tới cùng, rốt cuộc huynh cũng là người của cung Ngọc Hư, không thể đứng nhìn dị loại quật khởi, phía bên chúng ta ngày càng suy yếu đi.”
Lúc này, bọn họ đã xác thực được tin tức, kết thúc trận chiến cuối cùng, thực lực của Sở Phong hạ xuống cảnh giới dưới cấp Vương, chứng thực phải rời khỏi đội ngũ các cường giả.
Điều này khiến tâm tình của một số người rối loạn, rốt cuộc Sở Phong đã từng cực cường đại, nên khi bọn họ ra ngoài đều được người khác coi trọng, không dám dễ dàng đắc tội.
Đồng thời trái tim của một số người cũng phập phồng hồi hộp, cảm thấy Sở Phong suy yếu, có lẽ chính là cơ hội của bọn họ. Nếu có thể học được phương pháp hô hấp, Ngự Kiếm Thuật,... chưa chắc không thể trở thành Sở Phong thứ hai.
Sở Phong nhìn những người này, cũng rất có cảm xúc. Vốn hắn cũng định truyền lại một số thứ, nhưng sau đó lại có một số người thật quá đáng, khiến hắn thay đổi quyết định.
Nguyên Hồng, cháu họ xa của cung chủ cung Ngọc Hư lại tới lần nữa. Lúc này, không phải đòi chùy Tử Kim Lôi Điện nữa, mà là trực tiếp muốn mượn Kim Cương Trác trên cổ tay hắn.
Ai cũng biết đây là binh khí quan trọng nhất của Sở Phong, có ý nghĩa không tầm thường đối với hắn.
“Sở huynh, huynh an tâm tĩnh dưỡng đi, dù sao sau này huynh cũng không dùng đến Kim Cương Trác nữa, không bằng cho chúng ta mượn, đặt ở cung Ngọc Hư, để dọa dị loại. Rốt cuộc huynh cũng coi như là một thành viên của cung Ngọc Hư, nơi này bồi dưỡng huynh, rốt cuộc huynh cũng có thể báo đáp cung Ngọc Hư một chút, chúng ta sẽ vô cùng cảm taj.”
Bên cạnh Nguyên Hồng còn có một số người, đều đi theo hắn ta tới đây, khẩu khí của những người đó khá ôn hòa, cũng rất khách khí, nhưng cùng ý nguyện, muốn Sở Phong để Kim Cương Trác lại.
“Lòng tham của các ngươi cũng lớn thật, bỏ qua chùy Tử Kim Lôi Điện, trực tiếp muốn binh khí quan trọng nhất của ta?” mặt Sở Phong trầm xuống.
Đừng nói trạng thái của hắn không rõ, vật chất màu đen và màu bạc chuyển hoán với nhau, có nguy hiểm, nhưng cũng có kỳ ngộ. Mặc dù thật sự con đường phía trước của hắn u ám, mấy thứ này cũng không nhất định phải để lại nơi này, hắn muốn tặng cho đám Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu.
“Sở huynh, lúc huynh gia nhập cung Ngọc Hư thành tựu mới bao lớn? Được cung Ngọc Hư tượng trợ, che chở, huynh mới có thể trưởng thành nhanh chóng, phải biết cảm ơn.”
Cháu của cung chủ cung Ngọc Hư, Nguyên Hồng, hơi có ý trách cứ, đứng đó khuyên răn.
“Sau khi đòi Kim Cương Trác, có phải các người còn đòi ta giao quyền pháp, phương pháp hô hấp ra không?” Sở Phong lãnh đạm hỏi.
“Sở huynh, cung Ngọc Hư là nhà của huynh, cũng là hậu phương lớn của huynh, lưu lại một ít bí pháp thì đã sao? Cũng chẳng phải rơi vào tay người ngoài, huynh và nơi này khác gì nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Sau khi cung Ngọc Hư lớn mạnh, dù huynh không còn là dị nhân, thực lực giảm mạnh, nơi đây cũng có thể bảo vệ huynh chu toàn.”
“Đây là ý của ngươi, hay là ý của người quyết định cung Ngọc Hư?” Sở Phong hỏi.
“Chẳng liên quan gì tới người trong cung, chỉ là kiến nghị của một vài người trẻ nhiệt huyết chúng ta thôi. Sở Phong huynh đệ, nơi này là căn cơ của huynh. Nếu chúng ta lớn mạnh, sau này huynh có suy yếu thành người thường, cũng sẽ có bảo đảm.” Nguyên Hồng nói năng hùng hồn.
“Ngươi cút cho ta.”
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ có một cái đầu có sừng màu đen ló vào, đột ngột xuất hiện, một bàn tay to thò vào, xách Nguyên Hồng ra ngoài cửa sổ bằng một tay.
Rầm rầm rầm……
Chỉ trong nháy mắt, Nguyên Hồng bị đánh một trận tơi bời.
Đại Hắc Ngưu, Hổ Đông Bắc, lão Lư, Kim Điêu Vương đã tới rồi, toàn thân đầy tuyết, bất chấp băng tuyết, đi suốt đêm, đến sáng đã đến cung Ngọc Hư, lập tức xông vào.
“Tên khốn kiếp này, dám bất kính với người anh em của ta. Ngươi là cái thá gì, người anh em của ta trở lên cường đại chẳng liên quan quái gì đến cung Ngọc Hư? Hắn bước từng bước đều dựa vào chính bản thân mình, ngược lại cho cung Ngọc Hư các ngươi bao nhiêu lợi ích, giúp các ngươi bình sơn diệt trại, cung cấp vô số huyết nhục của sinh vật cấp Vương cho các ngươi nghiên cứu, luyện huyết dược cấp Vương. Tu vi của ngươi đạt được như thế nào, chắc chắn ăn huyết dược cấp Vương rồi?”
Đại Hắc Ngưu càng nói càng tức, đá mạnh vào Nguyên Hồng đang nằm dưới đất, làm hắn ta kêu thảm thiết, toàn thân da tróc thịt bong, xương vài chỗ còn bị gãy.
Đương nhiên, Đại Hắc Ngưu khống chế được lực đạo, không làm ảnh hưởng đến tính mạng.
Hổ Đông Bắc cũng bước tới, rít lên một tiếng, suýt nữa đánh tan năng lượng tinh thần của Nguyên Hồng, nói: “Mặc dù người anh em của ta quy ẩn, cũng chẳng cần cung Ngọc Hư các ngươi giả nhân giả nghĩa, có chúng ta chiếu cố là đủ rồi, cần các ngươi? Quá coi trọng chính mình, kỳ thật chẳng là cái chó má gì cả.”
Lư Vương cũng tiến lên, lập tức đá Nguyên Hồng một cái, nói: “Muốn nói đến ân tình, cách đây không lâu Sở Phong cứu cung chủ cung Ngọc Hư, đó không phải đại ân tình sao? nhưng hắn đòi cung Ngọc Hư báo ân à? Các ngươi lấy một chút chuyện vớ vẩn khi xưa làm đại ân, còn có mặt mũi để nói sao? Giúp ân nhỏ đòi báo đáp lớn, còn cần mặt mũi không vậy?”