"Ta có thể khôi phục thực lực sao?" Cuối cùng, Sở Phong hỏi ra vấn đề quan trọng nhất, những thứ khác đều là hư ảo, chỉ có một lần nữa bước vào lĩnh vực vương cấp mới trọng yếu nhất.
"Ta cũng không biết, vật chất đen trắng trong cơ thể ngươi còn đang trong chuyển động, càng thêm giống cối xay, nếu như sau khi triệt để thành hình, nói không chừng ngươi sẽ khôi phục."
Đồng thời, Hoàng Ngưu cũng đưa ra một loại khả năng khác.
"Nếu như đồ vật không đủ hoàn mỹ, có thể sẽ xuất hiện các loại tai hại, có lẽ ngươi thật sự chỉ có thể làm người bình thường."
Cái này khiến Sở Phong nhíu mày, sau khi trở thành tiến hóa giả lại biến thành người bình thường, sẽ có chênh lệch to lớn.
"Cần thời gian bao lâu mới có thể xác định?" Sở Phong hỏi.
"Ta nghĩ mười ngày cũng đủ rồi đi." Hoàng Ngưu nói, nó an ủi Sở Phong, đây có lẽ là một lần cơ duyên trọng đại, đắp nặn căn cơ cho sau này thành thánh làm tổ.
Hai ngày sau, bây vương của núi Côn Lôn quyết định phân tán nhân mã, Thục Sơn Kiếm Cung, Không Động, Hoa Sơn các loại trở thành nơi ẩn núp của đám đại yêu ở núi Côn Lôn, bởi vì bọn nó lo lắng ở lại núi Côn Lôn sẽ bị người ta hốt trọn cả ổ, chỉ một mình Bằng Vương tọa trấn, không bảo đảm được an toàn cho nhiều vương giả như vậy.
Không có tường nào gió không lọt qua được, bây giờ ngoại giới đã đoán được, bây vương của núi Côn Lôn xảy ra chuyện, có thể đã mất đi chiến lực!
Khi bí mật công khai, cái này mang ý nghĩa thời khắc nguy hiểm nhất của núi Côn Lôn đến.
Bầy vương rất quả quyết tách ra, phân tán đi các nơi.
Núi Võ Đang lão Tông Sư tới, tự mình đón Sở Phong đi, bảo vệ hắn chu toàn, Hoàng Ngưu thì đi Thục Sơn Kiếm Cung, nó muốn nghiên cứu Ngự Kiếm Thuật của nơi đó một chút, Đại Hắc Ngưu, Đông Bắc Hổ cũng đi cùng nó.
"Chúng ta sẽ iền không đi núi Võ Đang, đạo tràng cổ xưa đó trời sinh áp chế yêu tộc."
Trước khi chia tay, Sở Phong lặng yên đem phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm truyền cho Hoàng Ngưu, để nó tìm cái thời cơ thích hợp dạy cho Đại Hắc Ngưu.
Trong một thời gian ngắn, đại yêu của núi Côn Lôn di tản hết, chấn kinh thiên hạ.
Tất cả mọi người đang thăm dò tin tức, cuối cùng cũng hiểu rõ, yêu vương của núi Côn Lôn rớt mất cảnh giới, ngay cả Sở Phong cũng bị phế bỏ sau chuyến đi đến cổ tháp ở núi Himalaya, thiên hạ sôi trào.
Có người thở dài, cảm thấy chuyện này quá đột ngột, tiếc hận cho bọn họ.
Không ít người đều cảm thấy rất tiếc nuối, Côn Lôn là một cỗ thế lực trọng yếu của phương đông, liệu bọn họ suy bại có khiến cho Hải tộc không kiêng nể gì cả, lần nữa hùng hổ dọa người hay không?
"Sao có thể như thế này, bầy vương của núi Côn Lôn đánh bại quân đông chinh, đã từng uy danh hiển hách, lại trở thành bèo dạt mây trôi, thật là đáng tiếc!"
"Sở Phong hắn ra sao?"
"Nghe nói, trạng thái của hắn còn bết bát hơn những người khác!”
Đương nhiên, cũng có người mang theo ý cười, vui mừng khi thấy loại chuyện này xảy ra.
Những cao thủ mới quật khởi gần đây, những vương giả đột phá sáu đạo gông xiềng mới, sẽ không đồng tình khi thấy một nhóm vương giả đời trước xuống dốc, bọn họ thuận gió mà lên.
"Thay cũ đổi mới, là quy luật bất biến của vạn vật, xuống dốc liền sẽ mất đi, cạnh tranh sinh tồn, cường đại cuối cùng rồi sẽ quật khởi."
Một vị vương giả đỉnh cấp mới xuất hiện với lời nói đầy ẩn ý, quá rõ ràng, ai có thể không hiểu tâm tình của hắn ta.
"Thật sự là đáng tiếc, ta còn muốn leo lên núi Côn Lôn, lĩnh giáo bọn họ, luận bàn với Sở Phong một phen." Một vị vương giả trẻ tuổi mới quật khởi của nhân tộc nói như vậy, hắn ta luyện là Bát Cực Quyền.
Mới quật khởi vương giả đỉnh cấp, hăng hái, bọn họ cảm thấy còn có thể tiến thêm một bước, bởi vì tất cả những ngọn danh sơn trong thiên hạ năng lượng càng ngày càng nồng đậm, sau khi những Thần Thánh Cổ Thụ kia lần nữa nở hoa kết trái, có lẽ có thể làm cho bọn họ đột phá đạo gông xiềng thứ bảy.
Ngoài ra, trên tất cả danh sơn, một vài địa vực hoàn toàn mới, mê vụ dần dần tản ra, cũng sắp triệt để xuất thế.
Rõ ràng, sau khi những khu vực này có thể xông vào, cường giả tầng thứ cao hơn tất nhiên muốn theo thời thế mà sinh!
Hải tộc tự nhiên cũng không an phận, vố số người lên bờ, đi lại ở trên lục địa, bất quá tuân theo thần dụ, bọn họ không có tạo thành đổ máu giết chóc.
Bây giờ, thực lực của các đại tại phiệt cũng bành trướng, đối với bọn họ mà nói, lần này là kỳ ngộ khó được, yên lặng chờ Thần Thánh Cổ Thụ trong trời đất một lần nữa nở hoa kết trái.
"Ha ha, Sở Phong rốt cục an tĩnh, hi vọng hắn có thể an độ lúc tuổi già đi."
Đây là phát ngôn của một tài phiệt nào đó, mặc dù thoạt nhìn chỉ là hắn tự mình nói ra, nhưng kỳ thật cũng là biểu lộ thái độ của một ít tài phiệt.
Sở Phong còn trẻ, lại nói hắn an độ lúc tuổi già, đây cũng là một loại chế nhạo.
Chung quy là không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao ai cũng không nắm chắc, Sở Phong còn có thể tiến hành cái gọi là “trận chiến cuối cùng” hay không?
Trước đây không lâu, hắn đã hố Hải tộc mọt trận rất thảm.
Bất quá, thế lực khắp nơi đều có dự cảm, lần này có lẽ Sở Phong thật sự xảy ra chuyện, không còn là ngụy trang, không còn là nói ngoa.
Trong lúc này, núi Võ Đang không ngừng có người tới bái phỏng, người đến đều rất khách khí, cũng không có ai dám lỗ mãng, đều là đến xem Sở Phong.
Thời gian vội vàng, trong nháy mắt đã đến ngày thứ mười, đây là thời khắc mấy chốt quyết định Sở Phong có thể hồi phục lại hay không, một ngày này rốt cục đến.
Núi Võ Đang không có tuyết đọng, ánh nắng sáng sớm đặc biệt xán lạn, chiếu vào trên sơn nham, rơi vào ở giữa đạo quán, Sở Phong dậy rất sớm, đứng trên đỉnh núi.
Trên vách núi, tử khí lượn lờ, từng sợi từng sợi, từ sau khi thiên địa tấn mãnh dị biến một lần nữa, trên danh sơn các nơi năng lượng nồng nặc hơn rất nhiều.
Hắn đón ánh bình minh, vận chuyển phương pháp hô hấp, hắn muốn khôi phục, lần nữa bước vào trong lĩnh vực vương cấp, ở ngày thứ mười này hắn có chút khẩn trương, không muốn lại tiếp tục bình thường nữa.
Ánh sáng vàng khuấy động, hiện lên bên ngoài cơ thể hắn, chui vào bên trong thân thể, nhưng lại nhanh chóng tán loạn.
Ở trong thân thể hắn, một cái cối xay nhỏ, không lớn, đường kính không đủ mười cm, hai cái cối xay màu sắc khác nhau, một cái trắng bạc, một cái đen kịt, hòa hợp lại với nhau, chậm rãi chuyển động, đem tất cả năng lượng đều ép tán, sụp đổ.
Sở Phong thở dài, hắn rất không cam tâm, đây đã là ngày thứ mười, còn không thể thay đổi loại trạng thái này sao? !
Sau đó không lâu, hắn đổi một loại phương pháp hô hấp khác, phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm hoàn chỉnh, để trong thân thể của hắn giống như có tiếng sấm, chấn động kịch liệt, xương cốt tạng phủ công hưởng với lôi âm, khiến cho nhục thân của hắn càng thêm cứng cỏi.
Nhưng mà rất đáng tiếc, vừa mới tiếp dẫn năng lượng đi vào, vẫn là bị cối xay đen trắng kia nghiền nát, lan tràn ra bên ngoài cơ thể.
"Vẫn chưa được, chẳng lẽ ta sẽ trở thành phế nhân thật sao?"