Thời gian đã qua hai mươi mấy ngày, sớm đã vượt qua thời gian mười ngày mà Hoàng Ngưu nói tới, nhưng mà trong cơ thể Sở Phong lại không có gì thay đổi, không có một chút năng lượng nào.
Hắn mỗi ngày đều đang luyện quyền, nhất là Thái Cực Quyền bị hắn nắm giữ tinh túy trong đó, luyện được môn đạo, đáng tiếc không có năng lượng rót vào, khó mà thể hiện ra giá trị vốn có của nó.
Lão Tông Sư có chút giật mình, âm thầm gật đầu, cảm thấy Sở Phong rất thích hợp luyện Thái Cực Quyền, đã lĩnh ngộ tinh hoa của quyền pháp, luyện quyền tận xương.
Ông ta cũng cảm thấy đáng tiếc cho Sở Phong, nếu như có thể khôi phục lại lĩnh vực vương cấp, đủ để nhờ Thái Cực Quyền diễn hóa ra thần thông phi phàm, liền như là Hình Ý Kim Chung Tráo, đó chính là một loại thần thông.
Lúc này, thiên hạ các nơi, vô luận là phương đông hay là phương tây, hoặc là trong đại dương, trong khoảng thời gian ngắn kỳ tài xuất hiện lớp lớp, vô số cao thủ xuất hiện, đều có chỗ độc đáo riêng.
Tỉ như, một nam tử trẻ tuổi của phương tây, tìm được Chén Thánh trong truyền thuyết của Giáo Đình, giống như thần chỉ đi lại trong thế gian, món Thánh Vật đó lại có thể trợ giúp hắn ta tiến hóa.
Mà ở trong hải dương, có Hải Nhân tộc phát hiện sào huyệt của Chân Long, sống sót rời khỏi đó, hái được Long Huyết Thảo trong truyền thuyết, thực lực tăng vọt, trở thành một phương cự đầu trong đáy biển.
Tông sư của Bát Quái môn, phát hiện một tấm bia cổ bên Hoàng Hà, ghi chép lại một phần của Hà Đồ, giúp hắn ta đem Bát Quái Chưởng lĩnh ngộ tới cảnh giới siêu phàm, gần như thần hóa.
Người kế nhiêm của Bát Cực môn, một vị tuổi trẻ vương giả đỉnh cấp, ăn tám khỏa lôi điện trái cây ở cạnh núi Chung Nam, khiến cho thực lực của hắn ta càng thêm kinh khủng, Bát Cực Quyền pháp sắp thông thiên.
Hơn nữa, gần đây lại có tinh đồn, có thể sẽ có Thần Tử, Thánh Nữ từ dị vực tới đây, mạo hiểm gian nguy xông qua tinh lộ, xuất hiện ở trên địa cầu!
Ngoại giới huyên náo, rất nhiều thiên tài quật khởi, không ít tiến hóa giả uy tín lâu năm tiến thêm một bước, xôn xao.
Thậm chí, các loại truyền thuyết đều xuất hiện, có người hư hư thực thực nhìn thấy Thần Ma, một cái thời đại Thần Thoại đến.
"Rốt cuộc người của vực ngoại cũng đã đến sao?"
Ngoại giới, óng ánh khắp nơi, các loại truyền thuyết, các lộ sinh linh quật khởi, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Trước đó lúc, còn có người đang nói tới núi Côn Lôn, đang nhắc tới Sở Phong, nhưng thời gian trôi qua, những thiên tài lóa mắt khác, thậm chí là sinh linh ở vực ngoại xuất hiện, dần dần trở thành tiêu điểm, trở thành bọn chủ đề bàn luận của bọn họ.
Tương đối mà nói, Sở Phong liền trở nên lu mờ, không còn như ngày xưa nữa, ít có người chú ý, giống như là một ngọn đèn sắp cạn dầu.
Mặc dù các đại tài phiệt chưa từng đến gây sự với Sở Phong, nhưng là bây giờ cũng sẽ không có thiện ý gì, tạm thời đem xem nhẹ hắn.
Một tháng trôi qua, Sở Phong tâm dần dần an tĩnh lại, hắn từ thất lạc trở nên yên tĩnh, đây là một cái quá trình điều chỉnh đắng chát.
Trước khi chưa trải qua, ai cũng có thể nói mình cứng cỏi, nhưng là chỉ có tự mình trải nghiệm rồi mới hiểu rõ tư vị trong đó.
Bây giờ hắn bình tĩnh, trong lòng mặc dù có chút buồn vô cớ, nhưng đã nghĩ thông suốt, việc đã đến nước này, đường còn phải đi về phía trước, phải thoát khỏi quá khứ!
Hắn nhớ tới giấc mộng kia, dưới cây Bồ Đề trong tịnh thổ ở núi Himalaya, hắn bị vòng xoáy Phật quang thôn phệ, trong giấc ngủ say đó, hắn được cho biết, tiến hóa là hư giả, hắn một người bình thường, kết hôn sinh con, vượt qua một đời bình tĩnh.
"Mộng, là báo hiệu sao?"
Lúc này, hắn quay đầu lại lại phát hiện người vợ trong mộng đó lại mơ hồ như vậy, vốn dĩ rất chân thực, giống như là trải qua cả đời đó, bây giờ khi muốn trở về thì người đó lại trở nên mơ hồ, hư ảo.
Những chuyện khác đúng là sự thật, còn có thể nhớ rõ trong lòng, duy chỉ có người con gái kia là hóa thành vô số điểm sáng, tản mất.
Mấy ngày sau, Lâm Nặc Y tới, trước đó, cô từng nhiều lần gọi điện thoại cho Sở Phong, hỏi thăm tình trạng cơ thể của hắn.
Đỉnh núi, ánh sáng vàng chiếu rọi khắp nơi, thanh tùng thúy bách, đá núi sừng sững, cũng có tử khí từng sợi, đạo quán phong cách cổ xưa mà rộng rãi, giữa sườn núi thì sương trắng lượn lờ.
Trên núi Võ Đang, cảnh đẹp khắp nơi có thể thấy được.
Sở Phong dạo bước bên cạnh Lâm Nặc Y, đi trên sơn đạo, bọn họ không nói gì nhiều.
Sau khi Lâm Nặc Y hiểu rõ trạng thái thân thể của hắn, hỏi hắn có tính toán gì, muốn thường trú ở núi Võ Đang sao?
Sở Phong nói cho cô biết, sau khi làm quen với cuộc sống của người bình thường, hắn có thể sẽ trở về, trở lại chỗ trước kia, đương nhiên phải chờ tất cả mọi người dần dần lãng quên hắn mới được.
Lâm Nặc Y hỏi hắn, nghĩ tới kết hôn sinh con sao, trải qua cuộc sống như một người bình thường.
Sở Phong gật đầu, nói cho cô biết hẳn là sẽ có lựa chọn như vậy.
Lâm Nặc Y an ủi hắn, bình bình đạm đạm có lẽ mới càng thêm chân thực, không nên nghĩ nhiều như vậy, cuộc sống bình thường cũng rất tốt.
Cô nói cho Sở Phong biết, trước khi tới, có tiếp xúc với mấy cô gái cũng không tệ, muốn giới thiệu cho hắn.
"Để sau đi." Sở Phong nói, nhìn xem biển mây xung quanh, vừa nhìn về phía mặt trời đỏ treo cao, nơi này trời quang mây tạnh, vô cùng đẹp đẽ.
Hai người đi thật lâu, lời nói không nhiều, ngẫu nhiên mở miệng, nói về quá khứ, tự thủy lưu niên, Sở Phong cảm thấy, có lẽ về sau này sẽ không có nhiều cơ hội gặp nhau nữa.
Cuối cùng, Lâm Nặc Y rời đi.
Trong lòng Sở Phong càng thêm yên tĩnh, nhìn xem biển mây chập trùng, nhìn xem mặt trời đỏ bốc lên, nhìn xem thương tùng thúy bách trong núi, những cảnh đẹp này ánh vào đáy lòng, hắn rất muốn đi bốn phía nhìn một chút.
Thanh tùng thúy bách cắm rễ trên vách đá, dưới hào quang vàng nhạt của ánh chiều tà, biển mây vô tận ở dưới chân, một mảnh trắng xoá, nơi xa mặt trời đỏ đang lặn về tây, từng áng mây đỏ thẫm viền vàng bay trên bầu trời.
Sở Phong không không cảm thấy ráng chiều thê diễm, ngược lại cảm thấy trong giờ phút yên tĩnh này lại có một nét đẹp tường hòa.
Thậm chí, hắn quên đây là trời chiều, trong thoáng chốc, xem như húc nhật đông thăng, ánh nắng chiều đỏ dâng lên, đập vào mặt không phải dáng vẻ già nua, mà là vui vẻ phồn vinh, ẩn chứa hơi thở của sự sống.
Lọt vào trong tầm mắt đều là sinh mệnh dâng trào, tinh thần phấn chấn bành trướng, trong lúc vô thức, Sở Phong thở dài ra một hơi, cảm thấy ý chí thư sướng, trong bình thản có loại cảm giác thỏa mãn.
Hắn quan sát phương xa, cảm thấy dị dạng, vốn dĩ thời khắc hoàng hôn, ánh mặt trời sắp tắt rất dễ khiến cho người ta cảm thấy âu sầu, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy như đang tắm ánh bình minh, trong lòng có liệt diễm cháy hừng hực.
Mây mù mênh mông dưới chân hóa thành biển xanh, mênh mông bát ngát, một vòng mặt trời đỏ nhảy lên khỏi mặt biển, mang theo hơi thở của nguyên thủy, lực lượng khởi đầu vạn vật.
"Có lẽ ta nên dùng cái nhìn trái ngược lại để quan sát mọi vật."