Về phần thần sứ Abell thì chỉ muốn nguyền rủa. Y sắp sửa bị thiêu chết rồi đây, trước khi chết đã nghe được cái gì? Nghe bẩn cả lỗ tai, đúng là xấu hổ mà.
“Ta chịu không nổi nữa rồi. Sở Phong huynh đệ, ngươi nghiên cứu trận vực, ngươi không có biện pháp nào sao? Mau hóa giải nó, mau cứu ta đi.”
Một cường giả cấp vương bị đốt đến lăn lộn, lộ ra bản thể, là một con gà trống lớn, toàn thân đầy ánh lửa, biến thành một bó đuốc lớn.
“Kê huynh, ta cũng sắp không ngăn được hỏa tai rồi, sắp bị các người liên lụy chết rồi. Thịt ta sắp chín rồi, ngao!” Sở Phong gào khan ở chỗ nào đó.
Thịt đúng là đã sắp chín, nhưng không phải của hắn. Hắn ngửi thấy mùi thịt gà thơm nức mũi, thầm than đáng tiếc. Đây chính là kéo đứt gông xiềng lục đạo cho Kê vương.
Còn lâu hắn mới nghĩ cách cứu viện. Hắn đã sớm khuyên bọn họ đừng đến nơi này. Phàm là ai có thiện ý đối hắn, tuyệt sẽ không đến. Người có lòng dạ khó lường sẽ không nghe khuyến cáo, bây giờ gặp rủi ro chỉ là do tự tìm mà thôi.
Trong lòng Sở Phong tràn ngập cảm giác thu hoạch. Lửa đang bùng cháy bên ngoài lò, nhưng bên trong lò lại như trời quang mây tạnh. Các loại bí lục lưu chuyển, khiến cho hắn như muốn treo lơ lửng giữa bầu trời.
Mấy món binh khí này tiến hóa rõ ràng.
Hắn đã sớm lấy xuống Kim Cương Trác, đặt nó vào chính giữa lò bát quái, mặc cho nó chìm nổi, lúc thì rơi xuống đất, lúc thì cách mặt đất mấy thước, được khói màu bao phủ hay sương trắng tiên khí vờn quanh.
Bên trên vòng tay sáng như tuyết, từng đường vân hiển hiện một cách chân thực, phức tạp mà thâm ảo, ngay cả hắn cũng không nhìn thấu, cần từ từ nghiên cứu về sau.
Hắn biết, loại phế liệu gọi là cứu cực này đúng là có chút kỳ lạ, còn lâu mới đơn giản như đã tưởng tượng.
Hiện tại, nó đang được nấu luyện bên trong lò bát quái Thái Thượng, một số đặc điểm thần thánh đang được thể hiện, càng lúc càng khó lường.
Trong khoảnh khắc, hắn nhìn thấy những đường nét bên trên Kim Cương Trác hóa thành hình, tử khí đông lai, mây tụ ba vạn dặm, sau đó ngưng tụ, biến thành một cái vòng tay sáng như tuyết.
Đồng thời, bên cạnh nó, thanh phi kiếm đỏ tươi cũng đang thay đổi, mà còn thay đổi rất kịch liệt.
Bên trong âm thanh bang bang, kiếm thể màu đỏ đang thu nhỏ lại, cùng với ánh lửa đốt cháy, có một số thứ màu đỏ đậm đang bong ra từng mảng.
Nó đang tinh luyện, bỏ đi tạp chất, chỉ lưu lại tinh hoa.
Dựa vào tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, kiếm thể đỏ chói thu nhỏ lại, không ngừng ngưng tụ, càng lúc càng đỏ tươi, óng ánh ướt át.
Một số thứ màu đỏ nào đó rơi lả tả trên mặt đất, giống như một một miếng ngọc bích tuyệt đẹp bị lột, lộ ra chất ngọc màu đỏ rực rỡ bên trong.
Đây là sự biến hóa kinh người.
Kiếm thể đỏ tươi đã rất bất phàm, không có khả năng có nhiều tạp chất như vậy mới đúng. Đây rõ ràng là tiến một bước tối ưu hóa hơn nữa.
Sở Phong cảm thấy, dưỡng quân trận vực không làm được bước này, hoàn toàn là do lò bát quái Thái Thượng gây nên.
Loại lò quát quái tồn tại tự nhiên trong địa huyệt rất thích hợp để nuôi quân, luyện đan. Quả thật là bí cảnh của tạo hóa. Đáng tiếc, bên cạnh hắn không có loại dị quả nào cả. Nếu không, ném vào trong đó, nó sẽ hóa thành một lò linh đan.
“Lần sau thử mang một loại dị quả bỏ vào bên trong lò bát quái. Cũng không trông cậy nó luyện ra được kim đan cửu chuyển gì cả, chỉ mong có thể giúp ta tiến hóa là đủ.”
Sở Phong lộ ra sắc mặt khác thường.
Cối xay đen trắng đang tái tạo bên trong cơ thể hắn. Một khi hoàn toàn thành hình, về sau hắn có nuốt dị quả, linh đan cũng đều vô sự, không cần phải dùng phấn hoa để tiến hóa.
Hoàng ngưu đã nói qua, vật này rất siêu phàm, có thể giúp cho con người sở hữu năng lượng thuần hóa, tinh huyết các loại, bỏ đi các tạp chất có hại.
Hết thảy đều phát triển theo phương diện tốt. Sở Phong vô cùng chờ mong.
Bên trong cơ thể của hắn, cối xay màu đen đang chuyển động, sương mù bao phủ, giống như khí âm dương chia thành hai màu, lại càng thần bí khó lường.
"Ngao..."
Sở Phong lại nhịn không được, phát ra tiếng “kêu” phê thuốc, phối hợp với đám người ngoài kia.
“Quá xấu hổ rồi.” Bên ngoài trận vực, Khương Lạc Thần khẽ gắt một câu. Mặc dù nghe Sở Phong kêu rất thê thảm, nhưng cô lại cảm thấy rất kỳ lạ, gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ. Cô cảm thấy tên nhóc kia rất cổ quái, không giống như người sắp chết rú thảm.
Còn có những người khác đang chăm chú nhìn Sở Phong, cẩn thận lắng nghe. Đúng là đang rên, nhưng vì sao lại rúng động tâm hồn như thế?
Chỉ có cô bé có vấn đề mới tán thưởng: “Âm thanh này mang theo từ tính, êm tai. Thật sự là gợi cảm mà.”
Bên trong trận vực, lão đạo sữ nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu yêu nữ, cháu đúng là làm cho ta mất mặt mà. Cháu có thể thận trọng một chút được không? Trong cơ thể cháu chảy dòng máu thánh, còn cần áp chế thiên kiêu các giới. Để cháu tiến vào hồng trần là để cháu thể ngộ, chứ không phải để động phàm tâm. Xem quần áo, xem tư thái của cháu kìa, còn ra thể thống gì hay không chứ?”
“Dừng lại.” Cô bé nổi loạn mười một mười hai tuổi bĩu môi, hoàn toàn không quan tâm. Đôi mắt cô bé mở to, đường cong cao gầy chập chùng, quả thật rất xinh đẹp và trưởng thành sớm.
Lão đạo sĩ tức giận trách cứ: “Tổ phụ của cháu đang bị đốt cháy đây mà cháu còn có biểu hiện đó, cháu có cần không tim không phổi như thế không?”
“Thực lực của lão đầu tử ông mạnh như vậy, nhất định là không có việc gì, cùng lắm là mông nở hoa, nằm lỳ trên giường nuôi một khoảng thời gian là tốt rồi.” Cô bé vỗ tay cười nói.
Lão đạo sĩ mặc đạo bào tức giận tức đến một Phật xuất thế hai Phật thăng thiên, chỉ muốn thổ huyết chứ không còn cách nào khác.
"A..."
Có một số khu vực chung quanh lò bát quái truyền đến tiếng kêu thảm thiết, có không ít người đã bị thiêu chết.
Có thể nhìn thấy, ở những khu vực đó chỉ lưu lại một đống tro tàn. Ngoài ra, không còn bất cứ thứ gì có thể sót lại.
“Các vị đừng do dự nữa. Chúng ta liên thủ cứu bọn họ ra.” Có một số người lo lắng giống như kiến bò trên chảo nóng, sắc mặt trắng bệch.
Bởi vì người của bọn họ đang ở bên trong.
“Mau, đồng loạt ra tay hủy đi chỗ này, tan rã trận vực, cứu chúng vương thoát khốn. Đây là đại công đức. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.” Có người hưởng ứng.
Hiển nhiên, một số thế lực đều có cường giả xông vào bên trong trận vực.
Hơn nữa, người đi vào đều là đầu lĩnh, nhân vật phong vân, cường đại một thời. Nếu chết bên trong, ảnh hưởng đúng là rất lớn.
Nhưng khi bọn họ ra tay, lập tức bị quét sạch, có ánh lửa tràn ra, đúng như câu dẫn lửa thiêu thân.
Trên mặt đất lại xuất hiện một đường vân, phát ra ánh sáng, tung hoành ngang dọc. Ngọn lửa xông ra bao phủ một phần lớn người cứu viện.
“A, đừng.” Có người kêu thảm.
Lúc này, bọn họ cảm nhận được sự đau đớn của những người bên trong trận vực, có cầm vương muốn trùng thiên bay về phía không trung cũng không được, bị một luồng sức mạnh khóa chặt trên mặt đất.