Bọn họ giống như sa vào đầm lầy, hoàn toàn không động đậy được, bị ánh lửa nuốt chửng.
“Cứu mạng.”
Quá thảm rồi. Có mười mấy cường giả vừa ra tay đã bị ngọn lửa bát quái bao trùm, nối gót những người đằng trước.
Trong núi có rất nhiều tiến hóa giả. Hiện tại cả đám đang hãi hùng, khiếp vía nhìn thảm trạng của chúng vương giữa sân. Nghe được âm thanh của bọn họ, ai nấy cũng đều sợ hãi.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tại sao trận vực lại đáng sợ như thế?
Rất nhiều người nhìn về phía giữa sân, ví dụ như Cung chủ cung Ngọc Hư, như đầu lĩnh tài phiệt. Tâm trạng người nào cũng nặng nề. Nơi này đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.
“Trận vực cỡ lớn đáng sợ như vậy sao? Người tạo dựng nó có thể hủy đi địa thế núi sông chỉ trong một ý niệm. Quá mức kinh khủng rồi.” Có người thở dài.
“Chẳng lẽ là do Sở Phong gây nên?” Cung chủ cung Ngọc Hư hỏi.
“Chắc không phải. Chính hắn cũng bị vây bên trong. Có thể còn sống trở ra hay không cũng rất khó nói.” Ánh mắt Viện trưởng viện nghiên cứu Tiên Tần Tề Hoành Lâm nhấp nháy.
Ông ta kể lại một số chuyện xưa. Lúc trước bọn họ đã từng đến khu vực này, đào được một ngôi mộ thần thoại, kết quả toàn quân suýt chút nữa bị diệt.
Mọi người nghe xong, tất cả đều im lặng.
“Hẳn là do cổ trận đại vực của người nghiên cứu gây nên, khắc xuống đủ loại ký hiệu thần bí, đến bây giờ vẫn còn hiển uy.”
Vốn bọn họ nghĩ, cho dù người tinh thông trận vực là thiên tài, nhưng cũng chỉ phục vụ cho tiến hóa giả, giống như dẫn động hỏa thiên tinh để ôn dưỡng binh khí.
Nhưng bây giờ bọn họ mới nhận ra, loại người này hơi bị nghịch thiên.
“Ở Trái đất này chỉ có Sở Phong tinh thông trận vực, nhưng chính hắn cũng bị khốn trụ, ai còn có thể cứu bọn họ đây?”
Lúc này, người của các phương đều tuyệt vọng.
“Nhị thái tử, ngài cố chịu đựng.” Người của Hải tộc kêu to. Bọn họ đến từ Nam Hải.
Có người hộ chủ sốt ruột, một lần nữa liều mạng nhưng chỉ phí công, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, bị đốt chết thảm tại chỗ, không giải quyết được vấn đề gì.
“Ta hận.” Hắc Ly kêu to. Gã bị đốt thành bản thể, kết quả càng thảm hơn. Mục tiêu quá lớn, cơ thể giao xà màu đen dài mấy trăm mét lăn lộn trên mặt đất.
Ánh lửa lượn lờ, kim khí kích xạ, Hắc Ly bị chém thành mấy chục đoạn, cuối cùng không còn nhúc nhích được nữa.
Phù!
Ngọn lửa đằng thiên, Hắc Ly bị đốt đến xương cốt gãy mất, huyết nhục cũng không còn, triệt để mất mạng.
“Thần, cút mẹ mày đi. Ai có thể cứu ta, người đó là thần của ta. Sở Phong, xin ngươi hãy thương xót ta. Ta chỉ phụng mệnh làm việc muốn bắt ngươi đến phương Tây, hoàn toàn không phải do ta muốn.”
Thần sứ Abell kêu thảm. Lúc này y cũng không chịu nổi nữa.
Răng rắc!
Ngọn đèn trong tay y vỡ ra, ngọn lửa thái âm bên trong sụp đổ, gặp hỏa tinh của mặt trời, dẫn đến vụ nổ lớn.
Sứ thần Abell còn kêu thảm hơn nữa. Hơn phân nửa cơ thể không còn, chỉ còn từ bộ ngực trở lên. Y mắt thấy mình sắp chết rồi.
“Thần, ngươi chính là tên khốn kiếp. Người làm việc cho ngươi đều không có kết quả tốt. Trước có Schiele, sau có Iaman. Bây giờ đến phiên ta. A, cái tên thần đáng chết kia.”
Đây là oán niệm sau cùng của Abell, sau đó y hóa thành khô lâu, bị thiêu chết, trạng thái chết quá thảm, mang theo sự nguyền rủa mà chết đi.
“Sở Phong, mau suy nghĩ biện pháp. Lão thân sẽ bồi lễ cho ngươi. Ta không nên nghĩ đến việc cưỡng ép mang ngươi đi. Mau cứu ta.” Cơ thể lão ẩu mấy lần phát sáng, nhưng không chết, khiến cho người ta phải sợ hãi thán phục.
Trong tay bà ta cầm một khúc dây leo, giống như có thể chết thay, tuần tự phát sáng ba lần, dẫn ánh lửa bao phủ bà ta tập trung vào sợi dây leo.
“Lão nhân gia ơi, ngao, ta sắp chết rồi đây, sắp bị luyện thành đan dược thịt người rồi đây. Bà không ngửi thấy mùi thịt sao? A, lão nhân gia, bà mau đến cứu ta đi. Ta nhất định sẽ theo bà đến Thần Sơn.”
Sở Phong tru lên, lọt vào tai lão ẩu nghe chói tai vô cùng. Cái gì là ngao, cái gì đến Thần Sơn, quả thật là sự châm chọc đến trần trụi. Bà còn có tư cách gì mang Sở Phong đi. Chính bà ta cũng sắp chết rồi.
Ầm.
Cuối cùng, đoạn dây leo kia bị đốt cháy, cơ thể khô cạn của lão ẩu rốt cuộc không chịu nổi, bị đốt cháy hừng hực, phát ra âm thanh quỷ khóc.
“Mùi gì vậy?” Sở Phong hít hít cái mũi, cuối cùng hét thảm một tiếng. Hắn nhìn mình, hắn thật sự ngửi được mùi thuốc, thậm chí còn có mùi thịt.
Tay chân hắn đập loạn xạ, hận không thể dập tắt lửa hồ lô. Nó muốn nướng chín hắn sao?
“Má ơi, sắp chín thật rồi. Chết tiệt!” Hắn tức giận mắng to.
Cảm giác này khiến cho mắt hắn đau nhức, chỉ muốn lồi ra.
Tiếp theo, hai mắt của hắn giống như bị kim đâm, đau đến khó mà chịu đựng được, lại bắn ra kim mang.
Sở Phong kêu thảm, lăn lộn trên mặt đất, khiến cho người bên ngoài giật mình, phát hiện hắn hơn phân nửa sắp tiêu đời rồi, bởi vì trên người hắn đã có ánh lửa.
Trong lúc Sở Phong sắp bị thiêu chết, ánh mắt của hắn bắt đầu thanh tĩnh lại, không còn đau nữa. Sau đó, từ trong hai mắt bắn ra hai chùm sáng màu vàng.
“Sao?” Hắn ngẩn người. Tình huống gì vậy? Tại sao thị giác của hắn lại trở nên mạnh như thế?
“Hỏa Nhãn Kim Tinh!” Sở Phong hoài nghi. Lò bát quái này đã luyện ánh mắt của hắn trở nên đặc biệt.
Khi hắn nhìn ra bên ngoài, ánh mắt chạm vào mọi người, biểu hiện của hắn trở nên kỳ lạ. Tại sao hắn lại nhìn thấy nhục thân của bọn họ qua một lớp quần áo?
“A, đó là Khương Lạc Thần?!” Hắn nhìn thấy dáng người thon dài, bộ ngực cao ngất trắng nõn của Khương Lạc Thần.
“Thật sự là bao la hùng vĩ.” Sở Phong cảm giác có chút chói mắt. Vừa tán thưởng, đồng thời hắn vừa chột dạ, cảm thấy mình không nên nhìn loạn.
Nhưng hắn lại không dằn được mà nhìn tiếp.
"Ngao..." Hắn tru lên một tiếng, sợ mình bị đau mắt hột.
Sai lầm, sai lầm! Sở Phong niệm hai lần “sai lầm” liên tiếp. Vừa rồi hắn không cẩn thận nhìn thấy cảnh tượng khiến cho mình phải đau mắt hột. Quả thật kích thích con mắt hắn mà.
Nhưng vừa niệm sai lầm xong, hắn lại không nhịn được mà ngẩng đầu lên.
Điều này không thể trách hắn được. Sở Phong tự an ủi mình như thế, bởi vì hắn cần phải nhìn xem tình huống bên ngoài như thế nào.
“Ái chà, mình có thể bị thiên lôi đánh xuống không nhỉ?” Sở Phong nhìn đằng trước, tự nhủ trong lòng, kim quang trong mắt chảy xuôi, càng lúc càng rực rỡ.
Một đám người đang ngó chừng hắn, ví dụ như Khương Lạc Thần phía đối diện. Cô có chút hoài nghi, thấy chung quanh hắn toàn là ánh lửa, cho là hắn sắp sửa ứng kiếp, nhưng nhìn như thế nào cũng thấy trạng thái của hắn không đúng? Ánh mắt kia có chút tà môn.
“A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai.” Sở Phong cúi đầu sám hối ngay tại chỗ, rốt cuộc có thành ý hay không thì có quỷ mới biết.
Hắn cảm thấy mũi mình ngưa ngứa, hoài nghi phải chăng hắn đang bị chảy máu mũi.
Cũng may, lỗ mũi của hắn phun ra hai ngọn lửa, cũng không phải màu đỏ, chỉ là hỏa khí mà thôi.
“Gặp quỷ, phát hỏa rồi.”