Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 678 - Chương 694: Chiếu Rọi Chư Thiên (2)

Thánh Khư Chương 694: Chiếu rọi chư thiên (2)

Lời này của lão đạo sĩ đúng là khiến người ta cảm thấy tự tôn bị tổn thương, khiến một đám người không còn gì để nói. Chênh lệch thật sự xa như vậy sao?

“Mục tiêu của chúng ta là quật khởi, không nói nhất định sẽ phải thay vào đó, nhưng cứ cố gắng đuổi theo, một ngày nào đó sự chênh lệch sẽ được thu nhỏ.” Có một người lên tiếng, cổ động cho bản thân.

Lão đạo sĩ lại nói: “Cố gắng tiến hóa một trăm năm, ngươi cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bóng lưng thế hệ trẻ tuổi của những đạo thống đó. Cứ không ngừng cố gắng nhé.”

Mọi người lại càng im lặng. Lão già này không thể không đả kích người ta được không?

Lão đạo sĩ nhìn Sở Phong, thấy hắn đang thất thần, liền hỏi: “Nhóc con, nghe nói cơ thể của ngươi xảy ra vấn đề, ngươi đang suy nghĩ lung tung gì đó?”

Sở Phong liếc mắt nhìn lão, nói: “Ta đang nghĩ, sinh vật chiếu rọi chư thiên trong top 100 thế giới tinh thần đó phải chăng vẫn còn đang độc thân?”

Lần này đến phiên lão đạo sĩ ngẩn người nhìn hắn, dùng tay điểm chỉ: ‘Ngươi đúng là lời gì cũng dám nói, không sợ thân ảnh chiếu rọi nơi đây trấn sát ngươi sao?”

“Bao nhiêu năm không có ai hiến tế, hoang phế nhiều năm như vậy, ai còn đến chiếu rọi chứ. Ngươi cũng đừng nói lung tung với ta, ta có gì mà không dám. Đây chẳng qua chỉ là tế đàn Trái đất bị vứt bỏ mà thôi.” Sở Phong nói.

Lão đạo sĩ chỉ tay vào hắn, không dám nhiều lời, bởi vì lão ngẩng đầu nhìn một trăm sao trời to bằng cái thớt chiếu rọi ở đây, có chỗ kiêng kỵ, lo lắng bị một số tồn tại nghe được.

Những người khác cũng rất cẩn thận, không nhắc đến chuyện này nữa.

Có người hỏi: “Chẳng lẽ top 100 thân ảnh chiếu rọi chư thiên này là một trăm sinh vật mạnh nhất đại diện cổ kim sao?”

“Cũng chưa chắc. Có thế giới tinh thần hạng hai, hạng ba, rất kinh khủng, không thể ước đoán, không thể lý giải được.” Lão đạo sĩ nói.

Mọi người kinh ngạc, điều này thật đúng là kinh người.

Vực ngoại khiến bọn họ hướng đến, nhưng cũng khiến bọn họ sợ hãi.

Lão đạo sĩ không đề cập đến chủ đề này, bởi vì trong lòng có kiêng kỵ.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía tế đàn to như ngọn núi kia, nhìn tế phẩm trên bàn thờ, đều đánh chủ ý nào đó.

Bởi vì, đây là vật hiến tế ngày xưa, còn chưa bị sinh vật chiếu rọi chư thiên lấy đi.

“Có chút kỳ lạ, tế thiên thất bại sao?” Lão đạo sĩ lẩm bẩm, ánh mắt nhấp nháy.

Đây chính là tế phẩm tối cao, làm sao không khiến cho người ta đỏ mắt chứ?

Tế đàn quá cao, rộng như thành trì, nhìn không rõ ràng, có chư vương không nhịn được muốn bay lên trời quan sát.

Phụt!

Kết quả, chư vương kêu thảm, vừa mới bay lên giữa không trung mấy mét đã bị áp chế cắm đầu rơi xuống đất, phun máu phè phè, lộ ra bản thể.

Lão đạo sĩ khuyên bảo: “Đừng lộn xộn, tiên dân hiến tế là một nghi thức thần thành cổ xưa, làm sao để cho chim tước bay lên, phải giữ gìn trang nghiêm chứ.”

Mọi người kinh sợ. Đứng từ dưới mặt đất nhìn lên, tế phẩm rất nhiều nhưng đều bị quang mang bao phủ, đều là thần vật hiếm thấy, khiến hai mắt người nhìn có chút đau nhức.

Hơn nữa, vật phẩm đặt trên bàn thờ được bày bên trong dụng cụ, bị che kín một phần, rất khó nhìn thấy rõ ràng.

“Đó là cái gì?” Có người kinh ngạc. Bởi vì bên trên tế đàn có một tấm bia, giống như ghi chép lại thứ gì đó.

Điều này rất quỷ dị. Ở một nơi thần thánh trang nghiêm như thế lại có một tấm bia và bàn thờ đặt chung một chỗ, long trọng đến mức không thể không khiến cho người ta hoài nghi.

“Ghi chép xếp hạng của tinh thể.” Lão đạo sĩ giật mình, lộ ra sắc mặt khác thường.

Lão chăm chú quan sát, không khỏi kinh sợ.

Những người khác đều đang ngóng nhìn, nhưng hoàn toàn xem không hiểu. Văn tự đó quá cổ xưa, giống như giáp cốt văn nhưng lại hơi khác.

Trong số những người ở dây, cũng chỉ có lão ẩu bị đốt cháy nửa thân hình là có ánh mắt nhấp nháy, trong lòng nhảy dựng. Bà ta có thể đọc hiểu bởi vì bà ta đến từ vực ngoại.

“Xếp hạng qua từng thời kỳ, đều có ghi chép kỹ càng, đúng là không đơn giản.” Lão đạo sĩ than thở.

Bên trên tế đàn hùng vĩ, những hàng văn tự ghi lại tinh thể hưng suy, rất khó lường.

“Thời kỳ huy hoàng nhất đã từng xếp hạng bao nhiêu? Trong lần ghi chép cuối cùng, là xếp hạng thứ mấy?” Mọi người đều ước ao, đều rất muốn biết tình huống của Trái đất là gì.

Lão đạo sĩ hơi dừng lại, sau đó nói ra một xếp hạng khiến người ta phải sợ hãi, hạng thứ mười một.

Sau khi nói xong, lão hơi im lặng suy nghĩ, vẻ mặt vô cùng trang nghiêm.

Xếp hạng này tuyệt đối huy hoàng, vô cùng kinh người, khiến cho tất cả mọi người đều rúng động không hiểu.

Ngay cả Sở Phong đã sớm từ miệng hoàng ngưu biết được, Trái đất ngày xưa rất phi phàm, đã từng xếp hạng trong top 100 thế giới tinh thần, nhưng lúc này hắn vẫn phải giật mình.

Trên thực tế, hoàng ngưu cũng không biết vị trí xếp hạng cụ thể, suy đoán chắc trong vị trí thứ mười mấy. Những gì mà nó căn cứ, hết thảy đều có nguồn gốc từ trong những bản chép tay của tiền nhân.

Lão đạo sĩ cũng như vậy. Trước kia lão biết Trái đất xếp hạng rất cao, nhưng lại không nghĩ đến lại cao đến cấp độ này, viễn siêu hơn lão đã dự liệu.

Vũ trụ chư thiên, đứng thứ mười một trong những tinh cầu cường đại, đúng là quá chói lọi.

Không hề nghi ngờ, không biết bao nhiêu năm trước, nơi này đã có thánh nhân, có cường giả có thể chiếu rọi chư thiên, nhìn xuống tinh hải mênh mông, uy chấn vạn giới.

Nhưng cuối cùng tất cả đều tan thành mây khói. Nơi này không còn cường thịnh, hoàn toàn xuống dốc.

Cho dù là chuyện ngày xưa, đại diện cho thời kỳ đã từng huy hoàng, sinh vật cấp vương ở đây cũng đều kích động, mừng rỡ không thôi, thậm chí có một số người thậm chí hò reo, cười ha hả không ngừng.

Trái đất đã từng cường thịnh như vậy, có cường giả có thể chiếu rọi chư thiên. Đó là sự sáng chói và kinh khủng đến cỡ nào?

Cho dù bây giờ Trái đất xuống dốc, trở thành đất chết, nhưng mọi người tin rằng, nhất định vẫn còn để lại những đồ vật khó lường. Suy nghĩ một chút cũng khiến người ta phấn chấn phát cuồng.

Không nói những danh sơn đại xuyên, những cổ thụ đang chờ đợi khôi phục, ngay cả những cổ phủ bị tuế nguyệt phủ bụi, chôn dấu dưới mặt đất, nếu xuất thế cũng đủ khiến người ta phải điên cuồng.

Lại nghĩ đến, Trái đất đã từng là cổ địa phồn thịnh đứng thứ mười một trong vũ trụ, cường giả chiếu rọi chư thiên kia lưu lại đạo thống, phương pháp tiến hóa của người đó sẽ kinh người đến cỡ nào.

Con đường tiến hóa của người đó, truyền thừa của người đó hẳn còn ở trên Trái đất này.

Khi tất cả mọi người đều nghĩ đến khả năng này, nhiệt huyết của ai cũng đều khuấy động lên, chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài, tràn ngập chờ mong, trong lòng run rẩy.

Trước kia, bọn họ nghe lời lão đạo sĩ nói, bị đả kích không nhẹ, đều rất uể oải, cho rằng xuất thân Trái đất rất khó mà tranh hùng với thần tử, thánh nữ vực ngoại.

Về phần muốn đăng lâm tuyệt đỉnh, một ngày thành thánh, sánh vai với một trăm người bên trong một trăm tinh thể, không cần phải suy nghĩ, chính là người si nói mộng.

Bình Luận (0)
Comment