Mọi người tất nhiên là muốn nghe rồi, nhất trí gật đầu, mời lão đọc lên.
“Sau khi xuống dốc, thời kỳ thượng cổ, bài vị của Trái đất rơi xuống hơn chín mười nghìn tên. Thời kỳ đó, tiên dân đã từng tế thiên ở chỗ này, long trọng hiến tế, nhưng không được chư thiên đáp lại, Trái đất đã bị từ chối, bị vứt bỏ.”
Trên tấm bia đá toàn là cổ văn, tối nghĩa khó hiểu. Lão đạo sĩ dịch qua cũng rất đơn giản, khiến người nghe xong đều im lặng.
Cường giả chiếu rọi chư thiên cũng không để ý đến nơi này. Sự thật quá kinh người. Nơi đây đã bị vứt bỏ.
“Đáng chết, vậy tại sao bây giờ hậu nhân của bọn họ lại muốn đến, muốn đoạt chỗ tốt khi Trái đất khôi phục sao?’
“Lúc đó, không phải những cường giả kinh khủng đó cũng gặp phải áp lực không hiểu chứ?”
Mọi người bàn tán, có chút oán hận.
Lão đạo sĩ và cháu gái của mình hơi xấu hổ, cảm giác giống như bị tổn thương. Tương đối mà nói, lão ẩu mất đi một nửa cơ thể lại rất bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi.
“Chuyện cũ chính là như vậy.” Cuối cùng lão đạo sĩ thở dài một tiếng, kéo tất cả mọi người trở về hiện thực.
Chuyện ngày xưa đã qua đi, cần chi phải sa vào oán giận. Kích động thì có lợi ích gì đâu chứ?
Bây giờ phải bước lên con đường tiến hóa, cố gắng quật khởi, đó mới là căn bản.
“Suy nghĩ nhiều về những thứ đó làm gì. Về sau, thiên nữ hoàng tử từ vực ngoại đến, cố gắng bắt lại là được. Thiên nữ thì làm áp trại phu nhân, hoàng tử thì làm tôi tớ.”
Sở Phong nói một câu khiến cho tất cả đều ngạc nhiên, hai mắt nhìn nhau, không khỏi im lặng.
Mọi người không dám đáp lại, nhìn thoáng qua lão đạo sĩ, còn có lão ẩu, đều cảm thấy có chút bất an, bởi vì nghĩ đến hai người này khả năng chính là từ vực ngoại đến.
Tiểu yêu nữ lườm nguýt, trừng mắt với Sở Phong một cái, nhưng rất nhanh trên gương mặt non nớt xinh đẹp tràn ngập mị hoặc: “Sở Phong bảnh trai, ngươi đến bắt ta sao? Ta nhất định sẽ không trốn đâu.”
Lời này khiến cho lão đạo sĩ tức đến mặt đen lại. Lão không muốn đánh cháu gái, nhưng lại muốn thu thập Sở Phong.
“Dừng lại, nơi này có trận vực khắp nền đất. Nếu ta bị ngươi kích thích, vạn nhất kích động, dẫn đến trận vực nơi này khôi phục, hình thành cảnh tượng hủy diệt, ngươi cũng đừng hối hận.”
Nghe Sở Phong nói như vậy, sắc mặt lão đạo sĩ càng đen hơn.
Mọi người lại tranh thủ thời gian khuyên bảo.
Thiếu nữ phản nghịch kéo tay áo của lão, lớn tiếng uy hiếp, còn dám không nể mặt cô bé, dám ra tay với sư phụ Sở Phong của cô, bảo đảm cô sẽ tuyệt giao với lão đạo sĩ.
“Tiểu yêu nghiệt ngươi.” Lão đạo sĩ bị tức không nhẹ.
Mọi người muốn cười nhưng lại không dám cười.
Rất nhanh, suy nghĩ của mọi người một lần nữa bị kéo lại, nhìn chăm chú tế phẩm trên tế đàn, trong lòng nóng lên, hận không thể xông lên đoạt sạch sẽ.
Bọn họ biết, đây là tế phẩm được sử dụng khi Trái đất rơi xuống hạng hơn chín mươi nghìn. Tế phẩm có thể nói là đỉnh cấp nhưng những sinh vật có thể chiếu rọi chư thiên kia lại không nhận lấy.
Một số thú vương vò đầu bứt tai, hận không thể trực tiếp xông lên.
Thứ này có sức hấp dẫn quá lớn, có trời mới biết một khi bọn họ có được, sẽ thu được thành tựu như thế nào.
Lúc này, có người không ngừng thăm dò, rốt cuộc thấy được một số vật phẩm bên trên bàn thờ ngọc thạch, nước bọt như muốn chảy ra.
Có con dấu màu vàng, phù văn dày đặc, không cần nghĩ cũng biết, khả năng không phải vật tầm thường.
Còn có đỉnh đồng thau, hết thảy chín cái, sắp xếp cùng với nhau.
Mọi người hít một hơi khí lạnh. Cửu đỉnh kia không phải là cửu đỉnh trong truyền thuyết cổ Trung Quốc chứ? Đây chính là đại diện cho giang hà xã tắc, thiên hạ quy nhất.
Rất nhanh, có người ít thấy rõ một số vật phẩm bên trong dụng cụ. Bên trên một cái khay ngọc có mấy quả bàn đào to, đến giờ vẫn còn đỏ tươi như cũ, bao phủ ánh sáng mông lung, không bị hư thối.
Đã qua bao nhiêu năm rồi, nhưng bọn chúng vẫn còn rất tươi.
Ngay cả lão đạo sĩ cũng động dung: ‘Sẽ không phải là bàn đào núi Côn Luân chứ? Sau khi Trái đất xuống dốc, còn có thể kết được mấy quả, đúng là khó lường, là côi bảo trong mắt tiến hóa giả.”
Tiếp theo, có người nhìn thấy vật phẩm bên trong một dụng cụ khác, giống như búp bê sứ trắng, sinh động như thật.”
“Mẹ nó, đừng nói cho ta biết đó chính là quả Nhân Sâm nhé.” Có đại yêu không nhịn được mà cười to lên.
Những tế phẩm kia quá phi phàm, tất cả đều phát sáng khiến mắt người đau nhức, có số thì còn có thể thấy rõ, nhưng vẫn có không ít bị dụng cụ che chắn, căn bản nhìn không thấy.
Các loại tế phẩm rực rỡ muôn màu, chủng loại phong phú.
Dù vậy, năm đó tế thiên có thất bại, có bị từ chối hay không, bắt đầu từ thời đại đó, hành tinh mẹ đã bị vứt bỏ.
Tất cả mọi người đều đang nghĩ biện pháp leo lên tế đàn hùng vĩ như ngọn núi kia, muốn đoạt lấy tế phẩm. Mỗi một loại đều là tạo hóa lớn.
Nếu có thể đi lên, ăn trái cây trên bàn đào, có thể tiến hóa một cách nhanh chóng.
Tế đàn trong mắt mọi người, quả thật là bảo tàng vô thượng, thực sự quá hấp dẫn người, khiến cho người ta phải sôi máu.
Bên trong cơ thể Sở Phong, cối xay đen trắng đang bị rung động, vô cùng khát vọng thứ gì đó. Nó rất muốn cộng minh với một vật.
“Ta có lẽ sẽ có được.” Sở Phong có một loại dự cảm mãnh liệt.
Sở Phong động tâm, rất muốn leo lên tế đàn, nhưng hắn biết không hề đơn giản như vậy. Uy áp chỗ này quá nặng. Cho dù lấy tư cách tiến hóa giả như hắn tiếp cận, cũng cảm thấy ngột ngạt, hít thở không thông.
Toàn bộ tế đàn rộng đến mức khổng lồ, giống như một thành trì đứng sừng sững đằng trước, các loại tế phẩm trên bàn thờ ngọc thạch đều đang hiển lộ tài năng của chúng.
Lúc này có người gầm nhẹ, tùy tiện tiến về phía trước. Sau khi đến gần tế đàn, trực tiếp dọc theo thềm đá xông lên, kết quả lại bị áp chế đến khóe miệng chảy máu, cơ thể run rẩy.
Ầm.
Cuối cùng, người kia lăn xuống, thân hình lảo đảo, thần hồn bất ổn, sắc mặt trắng bệch.
Hiện tại, tất cả cường giả đều đỏ mắt. Nhìn đồ vật trên tế đàn, ai có thể không động tâm chứ?
“Để ta!”
Lại có người bước nhanh, muốn leo lên tế đàn.
Chính là lão hòa thượng Thiên Già của Bồ Đề Cơ Nhân. Ông ta cũng đã động tâm.
Lão tăng sống đến trăm tuổi mà còn như vậy, những người khác càng không cần phải nói.
Dụ hoặc nơi này quá lớn.
Kim ấn, cửu đỉnh, nhân sâm... tất cả đều quá kinh người.
Ví dụ như bàn đào óng ánh đỏ tươi, cho dù đã trải qua rất nhiều năm, vẫn còn tươi rói bên trong dụng cụ đựng, ngay cả lão đạo sĩ cũng phải chảy nước miếng.
Loại vật này đối với tiến hỏa giả mà nói, chính là côi bảo.
Tương truyền, trong thời kỳ thượng cổ, khi Trái đất còn chưa triệt để xuống dốc, thường cách một khoảng thời gian, tiến hóa giả sẽ mở tiệc bàn đào, hưởng dụng loại kỳ trân thiên địa này.
Loại trái cây này, có trái thì một năm nở hoa một lần, nhưng cũng có trái mười năm, trăm năm, thậm chí ba nghìn năm mới nở hoa một lần.