Đương nhiên, mẫu thụ trong truyền thuyết đó đã khô cạn rất nhiều năm, có lẽ chỉ trong thời kỳ Trái đất phồn thịnh nhất, khi còn đứng thứ mười một trong vũ trụ tinh hải, sinh cơ mới bừng bừng, sinh sản ra từng đống quả lớn.
“Bàn đào, chỉ có thần tiên lục địa cổ đại mới có thể hưởng dụng. Những truyền thuyết dân gian liên quan đến Tây Vương Mẫu cũng đều có loại trái cây này.” Có người thở dài, ánh mắt nóng rực.
Tại sao chỉ có thể đỏ mắt nhìn mà không lên được tế đàn?
“Sở Phong huynh đệ, ngươi có biện pháp nào không? Ngươi chính là nhà nghiên cứu trận vực cường đại nhất Trái đất hiện nay, cũng chỉ có ngươi mới dẫn chúng ta lên đó được.”
Có người lên tiếng.
Tất cả đều nhìn Sở Phong, lộ ra vẻ ước ao.
Sở Phong lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: “Ta thật sự không có biện pháp. Nơi này không chỉ là vấn đề trận vực, chủ yếu là tồn tại một loại khí thế sơn hà. Tiên dân cổ đại tế thiên, bọn họ đã để lại một ý vị trấn áp thiên địa, áp chế các loại cường giả.”
Hắn nói cho mọi người nghe. Nghiêm chỉnh mà nói, trước mắt không hề có trận vực mang tính sát thương. Tất cả mọi người có thể leo lên tế đàn, hưởng dụng tế phẩm.
Nhưng khí thế thiên địa nơi này quá kinh khủng. Trên cùng tế đàn gần với thần linh chi địa tồn tại một sự trang nghiêm mà hùng vĩ.
Vèo vèo vèo!
Cứ như vậy, chỉ trong khoảnh khắc, đã có một số người động đậy.
Bọn họ cũng không phải là không tin tưởng Sở Phong, mà bọn họ nhận được mệnh lệnh, bất đắc dĩ tiến lên phía trước, phụ trách thăm dò.
Người của các đại tài phiệt, thế lực đỉnh cấp đến không ít. Bên nào cũng có nhiều hơn một vị cường giả cấp vương. Có một số người hiện tại đang phụ trách dò đường.
Đáng tiếc, sau khi những người này tiếp cận tế đàn, toàn bộ đều bị ngăn cản. Khi dọc theo thềm đá leo lên, bọn họ giống như vác núi mà đi, ép cơ thể phải còng xuống, đầu đổ đầy mồ hôi.
Cuối cùng, tất cả đều kêu lên thành tiếng, có người lảo đảo rút lui, có người ho ra máu, còn có người như hồ lô lăn xuống đất.
Có mấy lời Sở Phong không nói. Khí thế kia có thể không tính là trận vực, nhưng cũng có thể được coi là trận vực. Nó không phải bố trí của ký hiệu khắc trên nam châm.
Loại thế này trực tiếp dẫn đạo lực núi sông, ngưng tụ khí địa mạch và danh sơn, câu thông trận thiên địa, từ đó hình thành một loại “từ trường” phức tạp.
Nếu muốn phá giải loại từ trường này, cần phải có đại sư trận vực ra tay. Nhưng cũng có thể không cần phá giải, không xem nó là trận vực, cứ trực tiếp leo lên tế đàn.
Nó không có gì thay đổi, rất đơn giản, không có lôi điện phong hỏa các loại, cũng chỉ áp chế sinh vật đến gần, khiến cho người ta có cảm giác như bị trấn áp.
“Sở Phong huynh đệ, thật không có biện pháp nào sao?” Có tài phiệt hỏi. Bọn họ không cam tâm, mắt nhìn thấy những tế phẩm, khoảng cách cũng không phải rất xa, nhưng lại không thể làm gì được.
Sở Phong lắc đầu: “Đạo hạnh của ta còn thấp, hiện tại không thể rung chuyển được tế đàn này.”
“Các người hãy tự nghĩ biện pháp đi. Hắn nói không sai đâu, nơi này phải dựa vào thực lực cá nhân. Ai có thể lấy được tạo hóa, chỉ có thể nhìn vào cơ duyên của bản thân.” Lão đạo sĩ nói.
“Tất cả tránh ra.”
Đúng lúc này, lão ẩu chỉ còn nửa cơ thể đột nhiên hành động, lăng không bay lên, nhào về phía thềm đá tế đàn.
Vèo vèo vèo!
Động tác của bà ta cực nhanh, cũng không phải lăng không mà đi, mà là hai tay chạm đất, nhanh chóng leo lên.
Ngay cả bà ta cũng ngồi không yên. Đối mặt với tế phẩm trên tế đàn, bà ta muốn mạo hiểm ra tay cướp đoạt.
Bởi vì, bà ta thấy dị quả nhân đựng bên trên dụng cụ bằng ngọc, trắng sáng như tuyết, cực kỳ giống quả Nhân Sâm, trong lòng không khỏi kích động. Đó là thứ đồ vật rất nghịch thiên!
Bà ta cảm thấy, nếu có thể ăn vào, có thể tái sinh lại phần cơ thể bên dưới, thực lực tăng mạnh, lại còn không ngừng tiến hóa.
Thực lực lão ẩu quá siêu phàm. Ai cũng không nghĩ đến, bà ta đã bị đốt đến tàn phế, nhưng vẫn có thể giẫm trên đất bằng, nhanh chóng leo về phía trước.
Xoẹt!
Trong thời khắc mấu chốt nhất, lòng bàn tay bà ta phát sáng, tế ra một thứ đồ vật kỳ lạ. Nó là một cái thang bằng ngọc, không lớn lắm, dài còn chưa đủ bàn tay.
Nhưng cái thang này lại phát sáng, nở rộ phù văn, tràn lên thềm đá tế đàn, giống như trải đường, trông rất quỷ dị.
“Đây là vật gì vậy?”
Tất cả mọi người đều bị trấn trụ. Lão ẩu dọc theo bậc thang ngọc phát sáng, một đường hướng lên, nhanh chóng tiến lên bậc thang. Bà ta có thể đi lên sao?
Một đám người đỏ ngầu cả mắt.
“Bậc thang thông thiên.” Lão đạo sĩ kêu lên.
Trong lòng Sở Phong hơi động. Hắn từ Hải Đề Thạch mà biết được, có đại sư trận vực có thể tạo ra được vật này, có thể lấy danh sơn địa thế cho mình sử dụng, giống như giẫm trên đất bằng.
Nhà nghiên cứu trận vực đạt đến cấp độ này thật đáng sợ.
“Không đúng, chỉ là chế phẩm cấp bậc thấp, là hình thức ban đầu.” Lão đạo sĩ nói nhỏ.
Hiển nhiên, lão ẩu cũng là liều mạng, vận dụng vật này muốn xông lên danh sơn, quả thật kinh người.
Sở Phong cau mày. Lần trước, khi còn ở núi Tử Kim, lão ẩy khẳng định không mang theo vật này, nếu không, hơn phân nửa sẽ không thê thảm như thế.
Hắn đang âm thầm quan sát, suy nghĩ sau khi hắn bày ra trận vực, lão ẩu này có thể nhảy qua bậc thang thông thiên hay không.
Rắc!
Đột nhiên, cầu thang ngọc trong tay lão ẩu rạn nứt, sau đó ánh sáng phát ra tán loạn. Lão ẩu kêu lên một tiếng, rồi ngã xuống khỏi tế đàn.
Giống như có một luồng sức mạnh khổng lồ nện xuống người bà ta, áp chế bà ta một đường rơi xuống, phịch một tiếng ngã xuống dưới chân tế đàn.
Đồ trong tay bà ta cũng bị hủy.
Sở Phong âm thầm gật đầu, trong lòng hiểu rõ, cái gọi là bậc thang thông thiên này còn kém xa lắm, chỉ là chế phẩm nhập môn thô ráp. Hắn chỉ cần nghiên cứu một chút, bày ra một số trận vực thì có thể ngăn lại.
“Để bần đạo.” Lão đạo sĩ mỉm cười. Lão bước lên phía trước, vèo một cái nhảy lên thềm đá xông lên tế đàn.
Lão dựa vào sức mạnh bản thân chạy thật nhanh. Cho đến khi bị một luồng sức mạnh hùng vĩ áp chế lại, lão mới tế ra một vật phẩm.
Đó là một cầu đá nhỏ, chỉ dài hơn một thước, được lấy ra từ ống tay áo. Vèo một tiếng, quang hoa lan tràn. Cầu đá nhỏ nở rộ phù văn, trải thành một con đường giống như cầu nối đưa lão lên.
Sở Phong im lặng. Đây vẫn là tác phẩm của nhà nghiên cứu trận vực, dùng bảo ngọc, từ tinh thông linh làm nguyên liệu chế tạo ra, có tên là cầu Vượt Giới.
Tác dụng của nó không khác gì bậc thang thông thiên.
Đáng tiếc, thành phẩm trong truyền thuyết rất khó chế tác. Một khi thành công, sẽ được các nơi xem là trân bảo hiếm thấy.
Bất luận là bậc thang thông thiên của lão ẩu hay là cầu vượt giới của lão đạo sĩ, tất cả đều rất thô thiển, thiếu hụt nghiêm trọng, cách thành phẩm quá xa.
“Bảo vật vực ngoại đúng là không ít, chính là chuẩn bị cho danh sơn đại xuyên.” Một số người kinh ngạc.
“Gia gia cố lên.” Cô bé hô to, vì lão đạo sĩ mà động viên.