Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 713 - Chương 729: Sở Phong Phò Mã (2)

Thánh Khư Chương 729: Sở Phong phò mã (2)

"Tạ ơn, không cần." Sở Phong lắc đầu, hắn tương đối thong dong, một chút cũng không có cảm thấy không có ý tứ.

Nhưng mà, con cóc có chút chịu không được, bởi vì một đám người đối diện đều đang nhìn xuống, mang theo ý cười, vẻ chế nhạo rất rõ ràng, đang cười nhạo bên này.

"Có mắt không tròng, ông đây là Thánh Thú, trong cơ thể ông đây chảy thần huyết, chắc chắn sẽ xưng bá trong Tinh Hà, nhìn xuống vạn tộc, các ngươi cười cái rắm!"

Con cóc nguyền rủa, đương nhiên nghe vào trong tai mọi người, chỉ là tiếng oa oa.

"Vị Sở huynh này thật đúng là khác loại." Lại có người lắc đầu cười nói.

Ngược lại là Lâm công chúa đối diện rất bình thản, không có dị sắc gì, cảm thấy rất hứng thú, nhìn Sở Phong, cũng đang quan sát con cóc.

"Oa!" Con cóc mắng to.

"Kêu cái gì, ồn ào quá, tranh thủ thời gian nhảy qua đó cho ta." Sở Phong nói ra, đứng ở trên lưng con cóc, đạp nó một cước.

Vèo một tiếng, con cóc nhảy lên một cái, giống như đằng vân giá vũ, xông qua khe cốc.

"Ổn một chút, đừng để ta té xuống, ta có chứng sợ độ cao!" Sở Phong trên không trung nện nó, lớn tiếng nhắc nhở.

"Ha ha. . ."

Phía dưới, có không ít người cười to lên.

Nhất là một số đệ tử của tài phiệt, con mắt đều đang phát sáng, cảm thấy Sở Phong quá mất mặt, mặc dù bị vị Lâm công chúa đó mời, nhưng bây giờ lại như vậy, chắc chắn sẽ mất điểm.

Con cóc trợn trắng mắt, âm thầm oán thầm, ném ngươi từ độ cao mấy vạn trượng xuống ngươi cũng sẽ không chết, giả bộ nai tơ đáng xấu hổ!

Nhưng mà, nó không thể không khuất phục, tứ chi phát sáng, năng lượng trào dâng, lúc rơi xuống đất rất nhẹ nhàng, không có chấn động kịch liệt, bởi vì nó sợ sau đó Sở Phong sẽ đánh nó.

Thân là Thần Thú, kết quả bị chủng tộc cấp thấp nhất trong mắt nó hành hung, thực sự bị đánh sợ, rất khó tính toán được diện tích của bóng ma tâm lý của nó bây giờ lớn đến bao nhiêu.

Có đôi khi, con cóc đều đang nghĩ, rốt cuộc mình có phải là Thần Thú hay không, vì sao không đánh lại tên nhân tộc đáng xấu hổ mà ti tiện đó.

Không hề nghi ngờ, con cóc và Sở Phong rơi xuống đất thì trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, không chỉ có người trẻ tuổi trên chỗ cao này đang chú ý hắn, ngay cả những người sau lưng kia cũng đều đang chăm chú.

"Không sai, có tiến bộ, không hổ là Thánh Thú." Sở Phong đứng dậy, lúc đi xuống hắn vỗ vỗ vai con cóc.

Con cóc muốn lệ rơi đầy mặt, ông nội người, đường đường Thần Thú sống như thế này ta cũng không còn mặt mũi nào nữa.

Trên chỗ cao này có người cười nhạo, bởi vì thực sự nhịn không được.

"Sở huynh, nó là Thần Thú?" Một vị hậu duệ của hàng lâm giả mỉm cười, dù là hắn ta biết không nên đắc tội Sở Phong, muốn lôi kéo loại nhà nghiên cứu trận vực này mới đúng, nhưng bây giờ vẫn là không có nhịn được.

"Đây thật là. . . Thần Thú hiếm thấy." Có đệ tử của tài phiệt cũng mở miệng phụ họa.

Con cóc ngạo nghễ, liếc mắt nhìn đám người.

Một đám người im lặng, bởi vì con cóc này ánh mắt cũng quá đáng giận, không nhìn thẳng, đang miệt thị bọn họ.

Ngươi là một con Thánh Thú thật thì thôi đi, không phải chỉ là con cóc sao?

Sở Phong khá bình tĩnh, nói: "Ta đặt tên cho nó là Thần Thú, ân, cũng gọi Thánh Thú."

Có thể trò chuyện bình thường một chút sao? Rất nhiều người rất muốn khinh bỉ, một con cóc cũng xứng đặt tên như vậy?

Một số người bật cười.

Ngay cả Chu Vân cũng buồn cười, cho dù là cô ta giới thiệu Sở Phong tới, cũng vẫn muốn cười, mặc dù cô ta cảm thấy mình biểu hiện như vậy có chút không tử tế.

Chỉ có Lâm công chúa không cười, lại có chút thưởng thức, sắc mặt bình thản, đi về phía trước.

Cô ta lộ ra sắc mặt khác thường, hỏi: "Nó tên là Thần Thú, cũng là Thánh Thú?"

Không thể không nói, cô ta thật rất cao, yêu kiều thướt tha, gần như là cao ngang bằng với Sở Phong, như một gốc Thần Liên giãn ra, duyên dáng yêu kiều.

Con cóc nghe nói, ưỡn cao cái bụng, đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, lần nữa lộ ra dáng vẻ ngưu khí hống hống.

"Ừm, hay là vẫn gọi nó là Tiểu Cáp, hoặc là Tiểu Mô đi, ta sợ nó kiêu ngạo." Sở Phong nói ra, một cước đạp bay con cóc đang liếc mắt nhìn qua một bên.

"Đừng như vậy, nó đều sắp khóc." Lâm công chúa khuyên nhủ.

Con cóc thật sự là hai mắt đẫm lệ, rốt cục gặp gỡ một người tốt, đang nói giúp cho nó, nó rất muốn tới cọ đùi vị Lâm công chúa này, lấy hảo cảm.

Nhưng là, nó bị ánh mắt của một đám người nhìn chằm chằm, bao quát Sở Phong.

"Đi, tìm Thiên Nga của ngươi đi, đi qua một bên chơi." Sở Phong cảnh cáo nó.

"Ngươi người này thật có ý tứ, không giống như những người khác." Lâm công chúa mỉm cười, tiến hành đánh giá.

Cô ta nhất tiếu khuynh thành, lực sát thương to lớn, một đám người xung quanh đều ngơ ngẩn, bị phong tình của cô ta hấp dẫn, bị loại mị thái đó lay động con mắt.

Đúng là lúc cô ta cười lên không còn linh hoạt kỳ ảo, không còn xuất trần, ngược lại giống như là một Ma Nữ, mang theo mị hoặc, ngay cả đôi mắt to giàu có linh khí đều ngập nước.

Loại khí chất này chuyển đổi cực kỳ tự nhiên.

"Ta cũng cảm thấy bản thân mình cũng rất xuất chúng, đẹp trai phá thiên." Sở Phong nói khoác mà không biết ngượng, bễ nghễ một đám tuấn kiệt trong này, ân, đúng ra là học theo con cóc, liếc mắt nhìn người.

Con mẹ nó! Có người muốn nguyền rủa, đây cũng quá không biết xấu hổ, có người tự khen chính mình như vậy sao, hơn nữa ánh mắt đó của ngươi là có ý gì? Sao lại quen như vậy?

Rất nhanh, bọn họ hiểu rõ, cùng một cái đức hạnh với con cóc đó, liếc mắt nhìn đám người.

Lâm công chúa mở miệng, nói: "Ngươi rất tự tin, đối mặt bọn hậu duệ của hàng lâm giả như bọn họ, ung dung không vội, mười phần trấn định, không sợ những ánh mắt dị dạng đó. Điều này nói rõ, hoặc là bản thân ngươi rất mạnh, chướng mắt bọn họ, hoặc là nội tâm của ngươi vô cùng mạnh mẽ, tâm tính siêu thoát, đây là phẩm tính tốt của cường giả, mặc kệ căn cứ vào loại nào, đều để ta thưởng thức."

Sở Phong giật mình, vị Lâm công chúa này không tầm thường, mới gặp mặt mà đã có thể nhìn ra nhiều chuyện như vậy, căn cứ vào thái độ của hắn mà bắt được bản chất của một số chuyện.

Cô gái này không chỉ có mỹ mạo khó gặp, hơn nữa còn mười phần nhạy cảm, khiến cho Sở Phong giật mình trong lòng.

Bên cạnh, Chu Vân cười nói: "Cũng đúng, ngươi quá khứ rất mạnh, có thể nhìn xuống rất nhiều người, bây giờ lại là nhà nghiên cứu trận vực, cũng có sự kiêu ngạo của chính mình, cho nên tùy tính mà làm, không thèm để ý cái nhìn của người khác."

Lâm công chúa nghe nói, cười cười, không có tỏ thái độ. Cô ta chỉ ra hiệu cho Sở Phong, cùng lên đường với cô ta, tiếp tục đi vào chỗ sâu trong Tần lĩnh.

Hiển nhiên, cô ta phong tình mê người, khiến cho những hậu duệ của hàng lâm giả đó cũng rất để ý, mị lực cực lớn, làm cho người ta chú ý.

Có lẽ, chỉ có Lâm Nặc Y ở phía xa mới có thể cùng sánh vai, khí chất khác biệt, nhưng đều là dung mạo cấp nữ thần quốc dân.

"Ta cảm thấy ngươi rất đặc thù, ân, ta quyết định, đối tượng yêu đương lần này sẽ chọn ngươi."

Bình Luận (0)
Comment