Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 714 - Chương 730: Sở Phong Phò Mã (3)

Thánh Khư Chương 730: Sở Phong phò mã (3)

Lúc này, Lâm công chúa đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía Sở Phong, lời nói giống như là rất chân thành, quan sát tỉ mỉ Sở Phong, nhìn xem gương mặt thong dong mà tuấn lãng của hắn.

Dù là Sở Phong rất bình tĩnh, luôn luôn tự tin, lúc này cũng ngẩn người, quay đầu nhìn về phía cô ta, chuyện này cũng quá đột nhiên và bất ngờ.

Hắn tin chắc mình không có nghe lầm, vị Lâm công chúa phong thái tuyệt thế này muốn tán tỉnh hắn, hắn không có kinh hỉ, mà là cảm thấy hoang đường.

Bởi vì, chuyện này quá đột ngột, trước đó hai người cũng không nhận ra, căn bản không có gặp qua, càng chưa nói tới hiểu rõ gì đó, làm ra loại quyết định này cũng quá trò đùa.

Xung quanh, những đệ tử của tài phiệt đó đều chấn kinh, hiển nhiên bọn họ cũng khó có thể tin, một cảm giác ghen tỵ từ đáy lòng lan tràn ra, không cách nào ức chế.

Bọn họ ôm mục đích mà đến, chính là muốn tạo quan hệ với hậu duệ của hàng lâm giả, nếu như có thể gả cưới, quan hệ sẽ tiến thêm một bước, vậy thì càng mỹ diệu.

Sở Phong mới vừa đến đã đạt được chiến quả nghịch thiên như vậy, khiến cho bọn họ phẫn uất, bị thương rất nặng.

Lúc này, ngay cả Lâm Nặc Y đều lộ ra kinh sợ, vẻ mặt hơi phức tạp, nhìn về phía nơi này, cô cũng vô pháp lý giải.

Ngược lại là một vài hậu nhân của hàng lâm giả, trong đám bọn họ có không ít người thấy thoải mái, lại có chút hiểu được, biểu lộ không giống nhau, có người đố kỵ, có người bất mãn, cũng có người cười lạnh.

Có ý tứ gì? Sở Phong nghi hoặc, bởi vì dựa vào nét mặt của bọn họ hắn nhìn ra không ít thứ, trong những hậu nhân của hàng lâm giả này, lại có một số người đang cười trên nỗi đau của người khác? !

"Ta liền biết, Lâm công chúa phát hiện con mồi mới, chắc chắn phải yêu đương, ta đoán trận yêu đương này sẽ kéo dài một ngày là kết thúc."

"Như thế cũng quá dài, ta cảm thấy nửa ngày là sẽ kết thúc."

"Lần này hẳn là rất có ý nghĩa kỷ niệm, hẳn là lần thứ chín mươi chín đi, một con số rất tốt và may mắn."

"Thôi đi, cái này có thể gọi yêu đương sao, mỗi lần Lâm công chúa đều là tâm huyết dâng trào, nếm thử thể nghiệm cái loại cảm giác này, thế nhưng mà, ngay cả tay cũng không nắm, hoàn toàn là một trò chơi đi săn, muốn thể nghiệm hồng trần muôn màu."

Những người đó nói nhỏ, giọng nói bé không thể nghe, chỉ có lẫn nhau có thể nghe được, cho dù là đên tử của tài phiệt cách bọn họ rất gần, đều khó mà nghe rõ.

Nhưng mà, Sở Phong là một ngoại lệ, thần giác của hắn quá nhạy cảm, trong lúc mơ hồ nghe được lời nói của bọn họ, lập tức lộ ra sắc mặt khác thường.

Sau đó, hắn mỉm cười nói với Lâm công chúa: "Đáng tiếc, ta lại không có cảm giác gì với ngươi, ngươi nên tìm người khác đi."

"A? !" Chu Vân giật mình, giống như là lần thứ đầu tiên gặp Sở Phong, lại có người có thể chống cự dụ hoặc của Lâm công chúa, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt?

Mặt khác, hậu nhân của hàng lâm giả cũng đều lộ ra kinh sợ, nhìn Sở Phong, cảm giác ngoài ý muốn, vô cùng giật mình.

Về phần đệ tử của tài phiệt thì hai mặt nhìn nhau, khó có thể hiểu được, các thanh niên thì ghen ghét hâm mộ hận, các cô gái thì có chút thoái ý khi thấy Sở Phong cự tuyệt Lâm công chúa, bởi vì mỹ mạo và phong thái của các cô ấy hoàn toàn bị cô ta che khuất.

"Vì cái gì?" Lâm công chúa mở miệng hỏi thăm, cô ta lộ ra sắc mặt khác thường, cảm giác cổ quái, đây là lần thứ nhất có người ngay mặt cự tuyệt cô ta như thế.

"Không có cảm giác chính là không có cảm giác, cái này không giống những vật khác, chen một chút là có thể có." Sở Phong thuận miệng nói ra.

"Lưu manh!" Lâm công chúa khẽ gắt.

"Lưu cái gì, tư tưởng của ngươi quá xấu xa." Sở Phong khá bình tĩnh nói, đồng thời liếc qua bộ ngực của Lâm công chúa.

Một đám người đều cảm thấy bị hắn đánh bại, ngay mặt đùa giỡn Lâm công chúa?

Con cóc thì đang thầm mắng, quá vô sỉ, nó có chút minh bạch, nó và Sở Phong chênh lệch ở nơi nào, còn chưa đủ vô sỉ, cho nên mỗi lần đánh nhau đều thua.

Đương nhiên, đây là cảm ngộ đơn phương của nó.

"Ngươi thật không muốn nếm thử kết giao với ta sao?" Lâm công chúa chớp chớp đôi mắt sáng, hỏi như vậy, dung mạo tuyệt thế.

Sở Phong còn chưa trả lời thì Chu Vân nhỏ giọng truyền âm nói: "Lâm công chúa không giống với chúng ta, huyết mạch của cô ta cường đại tuyệt luân, tiềm lực doạ người, quan trọng hơn là, cô ta là chân chính hàng lâm giả, ngươi đừng bỏ lỡ cơ hội."

Lời này khiến cho Sở Phong giật nảy cả mình!

"Lỡ như có cảm giác, cưới cô ta, không phải là là cưới một người ngoài hành tinh?" Sở Phong vô ý thốt ra, khiến cho một đám người mắt trợn trắng, bởi vì có không ít hậu duệ của hàng lâm giả ở chỗ này, hơn nữa còn cảm thấy hắn quá tự tin và tự đại, ngươi cho rằng muốn cưới thì có thể cưới?

"Ngươi cảm thấy cần cảm giác gì?" Lâm công chúa hỏi hắn.

"Chúng ta đừng nói tới chuyện này nữa được không?” Sở Phong nói, bởi vì hắn biết, Lâm công chúa chỉ đang đi săn mà thôi, mới nãy hắn nghe được bàn tán của đám hậu duệ của hàng lâm giả đó.

"Tại sao lại không chứ?" Lâm công chúa hỏi.

"Loại đề tài này quá cao thâm, hơn nữa còn nói ra trước mặt bạn gái cũ của ta, quá xấu hổ, ảnh hưởng không tốt." Sở Phong nhún vai.

Nơi xa, Lâm Nặc Y nghe được, gương mặt tuyệt mỹ hơi trì trệ, nhìn thấy Sở Phong thản nhiên nói ra như vậy, trong lòng cô có chút phức tạp.

Cô nghĩ, Sở Phong tuyệt đối không biết xấu hổ.

"Đó mới càng thêm thú vị!" Lâm công chúa vui vẻ nói ra, trong mắt to nở rộ hào quang, vậy mà cảm thấy hứng thú vô cùng, cũng ép hỏi Sở Phong cần loại cảm giác gì.

"Chính là như vậy, khi ngươi nắm tay của ta, nếu như trong nội tâm của ta có gợn sóng, có dị dạng, có ước mơ, có chờ mong, đó mới tính là có cảm giác." Sở Phong nói ra, vừa nói xong thì nắm cái tay nhỏ nhắn mềm mại lại trắng nõn như dương chi bạch ngọc của Lâm công chúa, giống như là đang làm mẫu.

Một đám người trợn mắt hốc mồm, nhìn thấy cái gì, tên đó đang nắm tay Lâm công chúa? !

Con cóc đang kêu, quá vô sỉ, rõ ràng là ngươi nắm tay của người khác, lại nói khi người khác nắm tay của ngươi sẽ như thế nào, nó càng thêm lĩnh ngộ được chênh lệch giữa nó và Sở Phong.

Đúng lúc này, có người phát hiện, đã đến mục đích!

Đã đến nơi nhưng mà Sở Phong vẫn còn đang nắm tay Lâm công chúa, không có buông ra.

"Chắc chắn chưa?" Lý Thương Hà hỏi.

"Không sai, lần trước ta từng tới nơi này, hẳn là ngay ở phía trước." Một người trung niên của Viện nghiên cứu Tiên Tần rất khẳng định đáp lại.

"Chỉnh đốn, chuẩn bị sẵn sàng, một hồi lại xuất phát!" Lý Thương Hà dặn dò.

Tâm tư của một đám thanh niên không nằm ở trên tịnh thổ ở Tần Lĩnh, mà là đang nhìn chằm chằm Sở Phong và Lâm công chúa, trợn cả mắt lên, đến bây giờ Sở Phong còn không có buông tay ra.

"Sở Phong này cũng quá vô sỉ, quả thực là đang khinh nhờn Lâm công chúa, thực sự là. . . Chúng ta mẫu mực, để cho người ta ước ao ghen tị!" Có một người nói nhỏ, không có phẫn uất, ngược lại ánh mắt nóng bỏng.

Bình Luận (0)
Comment