Trong chớp mắt, không khí nổ lớn, thiên địa mơ hồ, mảnh không gian này cũng không ổn định.
Nếu như có người bình thường ở trong này tuyệt đối là cơ thể tan nát, sẽ bị xé rách thành mảnh nhỏ, bởi vì loại công kích bằng âm thanh này quá mức đáng sợ.
Có thể nhìn thấy, đá lớn mấy vạn cân còn cả vách đá kia tất cả đều sụp ra, trực tiếp hóa thành bột mịn.
Ngay cả móng của tòa cổ tháp có ký hiệu trận vực sau lưng Hắc Minh Bằng Vương kia, hiện tại cũng nổ tung, trở thành tro bụi, đỉnh núi này là một mảnh hỗn độn, các loại kiến trúc đều bị hủy hết.
Gợn sóng âm thanh màu đen trong hư không mang năng lượng như là kiếm quang quét tới, khiến da thịt Sở Phong cũng thấy đau nhức kịch liệt, có vết máu chảy ra, nếu như không phải hắn vận chuyển năng lượng phòng ngự, thân thể thật sự sẽ bị xé mở.
Một tiếng ngâm của Giao Long phát ra, Sở Phong vận dụng Giao Ma âm ba công đối kháng với đối phương, đồng thời ngưng kết quyền ấn, đánh về phía trước.
Trong nháy mắt, long ngâm bằng khiếu, hai âm thanh dây dưa, hai loại gợn sóng va chạm, hư không kêu vang, sau khi không khí nổ tung, có sương mù màu xám giống như vật chất tản ra.
Oanh!
Hắc Minh Bằng Vương vọt tới, muốn chém giết Sở Phong.
Sở Phong lạnh nhạt, trong miệng có thanh âm giống như long ngâm, trong mắt bắn ra hai vệt kim quang, trong âm thanh phốc phốc, đâm xuyên thân thể Bằng Vương.
Nhưng mà, chuyện quỷ dị đã phát sinh, sau khi huyết dịch của Hắc Minh Bằng Vương tóe lên, lại không rơi xuống đất, mà ngưng tụ thành một sợi lại một sợi xiềng xích, hướng về phía Sở Phong mà quấn quanh.
"Phược Long Thuật!"
Trong âm thanh xoẹt xoẹt, dòng máu đặc thù của Hắc Minh Bằng Vương bỗng giống như dây thần làm từ kim loại màu đen, khóa lại Sở Phong, muốn giam cầm hắn.
Lúc này, hai người đều không còn thôi động âm ba công.
"Thổ dân, ta vẫn muốn nói, kỹ thuật chiến đấu của ngươi quá thô ráp, thực sự kém xa!" Hắc Minh Bằng Vương cười lạnh.
Đồng thời, nó hiện ra đôi cánh, phát ra ánh sáng đen nhánh, che chắn trước người, bộc phát năng lượng mạnh mẽ, đối kháng với kim quang từ trong mắt Sở Phong bắn ra.
"Chết!"
Nó gào một tiếng, xiềng xích do huyết dịch tạo dựng thành kia đột nhiên co chặt, muốn cắt sống Sở Phong.
"Cái gì mà kỹ năng chiến đấu, quá yếu đuối!" Sở Phong khẽ quát, trong khi đó cũng mạnh mẽ giãy giụa, xiềng xích trên người hắn toàn bộ nổ tung, triệt để đứt đoạn.
Cùng lúc, hắn giãn ra tứ chi, một quyền đánh vào khuôn mặt Hắc Minh Bằng Vương, nghe răng rắc một tiếng, hiển nhiên là có xương cốt đứt gãy.
Đông!
Sở Phong đạp một cước lấy đà bay lên, đem nó đá bay tứ tung, rồi lập tức vồ giết tới, liên tục hạ nặng tay.
Cứ làm như thế trong chốc lát, Hắc Minh Bằng Vương suýt nữa bị đánh cho ngu luôn, đây chính là xiềng xích nó dùng năng lượng cùng một chút chân huyết tạo dựng nên, mà chỉ đơn giản như thế đã bị kéo đứt?
Phải biết, ở trong đó ẩn chứa từng tia từng tia Chân Bằng chi huyết, là tinh hoa nhất của huyết dịch trong cơ thể nó!
Nếu như có huyết mạch Đại Bằng phản tổ, vậy thì không thể nghi ngờ có thể đặt song song cùng Thần Thú, là một loại Thần Cầm nguyên thủy, chỉ cần một con thôi cũng đủ để hủy diệt một tinh cầu.
Bất quá, Đại Bằng thuần huyết chân chính có nhìn khắp vũ trụ cũng khó có thể tìm được mấy con.
Hắc Minh Bằng Vương tự nhiên cũng chỉ là hậu duệ của Tổ Bằng, ngay cả lông vũ cũng là màu đen, có thể thấy được huyết dịch không tinh khiết, nhưng bất kể nói gì, nó cũng đã sớm tiến hóa được một chút bằng huyết.
Nhưng mà, loại chân huyết hòa với năng lượng này không thể vây khốn Sở Phong!
"Ngao!"
Nó phát ra tiếng huýt dài bén nhọn, phẫn nộ gào thét, trực tiếp hóa ra bản thể, trong nháy mắt hình thể bàng bạc doạ người, đủ để nghiền ép núi lớn!
Sở Phong không sợ chút nào, há mồm liền phun ra Canh Kim kiếm khí, trong nháy mắt mà thôi, ở trên thân con quái vật khổng lồ này bị rạch ra mấy chục vết máu đáng sợ.
Trong đó có một đường kiếm khí tuyết trắng suýt nữa đã chém đứt cổ của nó.
Sưu!
Hắc Minh Bằng Vương gấp gáp thu nhỏ hình thể, chỉ còn dài một trượng, giương cánh giơ vuốt, đánh giết Sở Phong, đây là bản thể của nó, có thể thi triển ra năng lực thiên phú.
Đôi móng vuốt kia chính xác là cực kỳ doạ người, sắc bén đáng sợ.
Uông uông uông. . .
Sở Phong tế ra phi kiếm, gọt đôi móng vuốt kia, giống như là đang thả chó cắn chim bay.
Ầm ầm!
Một đôi cánh của Hắc Minh Bằng Vương bổ tới, còn đáng sợ hơn cả Thiên Đao, sắc bén doạ người, ô quang chói mắt.
Ầm!
Kết quả, một quyền của Sở Phong đã chặn lại.
Phốc!
Sở Phong há mồm, nhả ra Canh Kim kiếm khí màu tuyết trắng, ở trên người nó đâm ra mấy cái động máu, lập tức khiến máu tươi của nó chảy đầm đìa.
"A. . ." Hắc Minh Bằng Vương thét dài, đau nhức kịch liệt, đồng thời muốn vận dụng âm ba công.
Chỉ là lần này Sở Phong không có cho nó cơ hội, khoảng cách bây giờ giữa hai bên gần như thế, hắn trực tiếp xuất thủ đầy cuồng bạo, chân hình của Ngưu Ma Quyền và Giao Ma Quyền ngưng kết cùng một chỗ, đánh về phía miệng Bằng Vương.
Phanh phanh phanh. . .
Sau đó, Sở Phong tiến gần sát nó, đây quả thực là hành hung, một quyền tiếp một quyền nện ở trên thân nó, trên mảnh đất này lông vũ bay toán loạn.
Tiếp theo có âm thanh xương cốt đứt gãy truyền đến, keng keng rung động.
Sở Phong hiện tại đang cuồng bạo, không cho nó một cơ hội nhỏ nhoi nào, hận không thể lập tức giết chết.
Bất quá, con Bằng Điểu này nhục thân rất mạnh, xương cốt đứt gãy nhiều cái, hai cánh đã rũ xuống, hai móng vuốt cũng vì bị gãy xương mà vặn vẹo biến hình, nhưng nó vẫn tản ra năng lượng cường đại như cũ.
Đương nhiên, nó có thể còn sống cũng là vì Sở Phong lưu tình, mặc dù muốn giết chết, nhưng cũng muốn từ trong miệng nó moi ra một chút đồ vật có giá trị.
Tỉ như cách vận dụng năng lượng, đây là kỹ năng Sở Phong rất muốn có được.
Phanh phanh phanh. . .
Sở Phong túm nó, hành hung một trận, khiến lồng ngực Bằng Điểu sụp đổ, tiếp theo là hai cánh gãy thành vài đoạn.
Răng rắc một tiếng, mỏ chim của nó cũng bị Sở Phong dùng Canh Kim kiếm khí gọt đi một đoạn!
"A. . ." Hắc Minh Bằng Vương kêu thảm, thực sự quá đau, đây quả thực là một loại tra tấn không dành cho con người, nó chưa từng nghĩ đến sẽ bị người hành hung như vậy.
Ầm!
Vài quyền cuối cùng của Sở Phong hạ xuống, trên dưới thân thể của Hắc Minh Bằng Vương ít nhất cũng đã có mấy chục chỗ bị gãy xương, triệt để nằm co quắp trên mặt đất không thể động.
"Thấy sao, kỹ năng thi pháp thì thế nào? Đây là nét đẹp bạo lực của Man Hoang!" Sở Phong chế nhạo nó.
Hắn thấy rất khó chịu với con chim Bằng này, quá ngạo mạn, trước đó đã đứng nhìn xuống hắn, còn mở miệng gọi một tiếng thổ dân lại thổ dân, nó coi chính mình cao cao tại thượng giống như thần.
"Đáng đời, ngươi lại đắc chí tiếp đi? !" Con cóc hấp tấp lao đến, kêu to một tiếng nói: "Kháng Long Hữu Hối!"
Phịch một tiếng, nó trực tiếp cho Hắc Minh Bằng Vương một chiêu Cáp Mô Chưởng, đánh nó bay tứ tung, quay cuồng trên mặt đất.