Vốn dĩ Sở Phong còn muốn so tài, cố hiểu thủ đoạn của sinh vật ngoài hành tinh, hiện tại không còn tâm trạng đấy nữa, quyết định vận dụng tất cả bản lĩnh trước tiên giết chết đối phương rồi nói.
Soạt!
Một đường kiếm quang chói sáng vọt lên, ráng đỏ lóa mắt, bổ tới Bằng Vương trên bầu trời.
Gâu! Gâu! Gâu!
Tiếng chó sủa liên tiếp vang vọng đỉnh núi khiến Hắc Minh Bằng Vương ngây người, còn tưởng có con chó dữ đang xông tới.
Keng keng keng!
Kiếm vang động trời, Sở Phong dùng võ công tinh thần khống chế phi kiếm, chém ngang chém dọc Hắc Minh Bằng Vương ở trên không.
"Bằng Vương Phục Long Trảm!" Hắc Minh Bằng Vương quát lên.
Trong chớp mắt, đếm không hết số lông vũ màu đen hiện ra, được năng lượng ngưng tụ mà thành, hóa thành kiếm quang, phục kích với phi kiếm, muốn quấy rầy.
Đồng thời, tự thân gã lao về phía Sở Phong, lại ngưng kết các loại thể năng lượng hoa bỉ ngạn, cỏ lau, sen thần một lần nữa, muốn nổ chết Sở Phong.
Sở Phong ngẩng đầu, quát lên: "Nếu ngươi đã nói thủ đoạn công kích của ta hoang dã, vậy hôm nay ta sẽ hoang dã đến cùng, nghiền ép chết ngươi!"
Cối xay nhỏ trong cơ thể hắn xoay tròn, nghiền nát các loại năng lượng, tự hắn cũng tránh được không ít cánh hoa năng lượng, tiếp đến bỗng nhiên mạnh mẽ bay lên trời, xông lên cao hơn 1000 mét, trực tiếp va chạm với cơ thể đối phương.
"Chém vào cơ thể của Bằng Vương ta, ngươi muốn chết!" Bằng Vương cười nhạt, ra quyền lại vung chân, không ngừng oanh sát.
Cơ thể của gã rất mạnh nhưng cũng lập tức biến sắc. Dấu quyền của Sở Phong chợt mạnh kinh người, chấn cho cánh tay gã tê dại.
Liên tiếp va chạm, năng lượng giữa hai người sôi trào!
Vút một tiếng, cuối cùng Sở Phong trở lại dưới mặt đất, đứng trên đỉnh núi vẫy tay với gã ý bảo lại lần nữa.
Hắc Minh Bằng Vương cười nhạt, lao xuống xông qua, thực sự lao xuống giết, có điều các loại thể năng lượng xung quanh gã dày đặc, toàn bộ nở ra, gã không muốn dây dưa thời gian, phải lập tức kết thúc chiến đấu.
Hư Không Chủng Kim Liên!
Bỉ Ngạn Hoa Vô Biên!
... ...
Lúc này, hai mắt Sở Phong chớp mắt mở lớn, hai chùm sáng vàng óng ánh rực rỡ bắn ra, cắn nuốt các thể năng lượng trên bầu trời. Đây là năng lượng hắn có được sau khi đột phá đạo gông xiềng thứ sáu.
Tiếp đến hắn hét dài một tiếng, mở lớn miệng, phun ra canh kim khí hừng hực, không ngừng chém tới, làm nổ hết toàn bộ thể năng lượng, thậm chí chặt đứt quang dực của Hắc Minh Bằng Vương.
Ầm!
Sở Phong đạt được tốc độ gấp bảy lần tốc độ âm thanh, vượt qua cả âm thanh, không khí nổ lớn, giết đến gần bên Hắc Minh Bằng Vương, trực tiếp quấn lấy gã, chém giết ở khoảng cách gần, không tiếp tục để gã bay lên trời.
Ầm ầm ầm!
Hắc Minh Ma Vương hoảng sợ, sức mạnh thân thể của Sở Phong so với vừa rồi đâu chỉ mạnh lên một chút mà phải là biến thái vô cùng, chấn động gã khí huyết cuồn cuộn, phụt một tiếng ho ra đầy máu.
Hiện tại gã bị quấy rầy, tất cả bản lĩnh đều mất hiệu lực.
Bịch!
Một quyền của Sở Phong nện trên khuôn mặt gã, máu tươi văng tung tóe, năng lượng bộc phát khiến cho gương mắt gã vặn vẹo.
Vút!
Hắc Minh Bằng Vương muốn xông lên trời, kéo dài khoảng cách, Sở Phong một bên kéo lấy mắt cá chân gã, lại đem gã lôi xuống, coi gã như hình nộm mà mạnh mẽ đập trên mặt đất!
Ầm!
Mặt đất sụp xuống, đất đá văng khắp nơi.
"Ngươi..." Hắc Minh Bằng Vương nổi giận.
Xung quanh đều là lông vũ năng lượng màu đen, chém về phía Sở Phong.
Keng keng keng...
Sở Phong mở miệng, canh kim khí phun ra, quét ngang trên không, đánh nổ đám lông vũ năng lượng màu đen của gã.
Soạt soạt!
Tiếp đến hai mắt hắn phát sáng, hỏa nhãn kim tinh, bắn ra hai tia sáng màu vàng xuyên thủng cơ thể Bằng Vương, khiến máu gã chảy ra như trút.
"Ta cũng đến dạy ngươi, cái gì gọi là sức mạnh hoang dã" Sở Phong tiến lên, vung ra từng quyền đập Bằng Vương sợ run, cuối cùng hai cánh tay tê dại, gần như bị gãy.
Bịch bịch bịch...
Tiếp đến gương mặt của gã không ngừng trúng quyền, trực tiếp bị đánh bay ra xa, sau đó ngã sấp trong không trung, Sở Phong một bước theo sát, sau khi nhảy lên lại đạp gã xuống, rơi trên mặt đất.
Phụt!
Hắc Minh Bằng Vương phun ra ngụm máu lớn.
"Thế nào, đây là kỹ pháp hoang dã, có thấy đẹp không?" Sở Phong cúi đầu hỏi hắn.
Hắc Minh Bằng Vương bị giẫm trên mặt đất, miệng mũi đều là vết máu đỏ thẫm, trông rất thảm, quanh thân kịch liệt đau nhức, vừa rồi gương mặt không ngừng trúng quyền, gần như biến hình.
Nhất là bây giờ, nó bị Sở Phong dẫm đạp ở trên thân, bị đối phương nhìn xuống, chuyện này đối với tính khí cao ngạo của Bằng tộc mà nói chính là một loại sỉ nhục.
Nó xuyên qua tinh không mà đến, đối mặt với Địa Cầu đã từng huy hoàng vô cùng, bây giờ lại triệt để xuống dốc có tràn ngập chờ mong, bởi vì nó biết bên dưới vùng đất này có thứ đồ vật có thể làm kinh động Tinh Hải.
Nhưng nó chưa từng nghĩ tới, chỉ vừa mới giáng lâm đã bị đánh cho tê người, mà đây còn không phải người của những tinh vực khác, chỉ là một tên thổ dân, lại giẫm nó trên mặt đất, đứng ở trên cao nhìn xuống, đánh loạn một trận.
Nó đã tìm hiểu rõ từ sớm, bộ tộc mạnh mẽ kia của tinh cầu này đều đã bị chém giết sạch sẽ, thậm chí huyết mạch cũng đứt đoạn, chỉ còn lại chút ít hậu duệ có huyết thống pha tạp không tinh khiết.
Nó cảm thấy, tinh cầu này đã triệt để bị phế đi, đã khô cạn nhiều năm như thế, căn bản không có khả năng có tiến hóa giả cường đại, thế nhưng hiện tại nó lại đang bị người ta hành hung.
Chuyện này với nó mà nói khó có thể tiếp nhận, nó là một thiên tài trẻ tuổi, từ xa xôi ngàn vạn dặm tìm đến, chính là để bị một thổ dân ẩu đả? Chuyện này quá buồn cười!
Ầm!
Một chân giẫm xuống, khiến ngực nó đau nhức kịch liệt, xương cốt kẽo kẹt rung động, trực tiếp bị bẻ gãy hai cái xương.
Có thể tưởng tượng ra, một cước này của đối phương có lực lớn bao nhiêu, phải biết nó chính là Chim Bằng, huyết thống hiếm có, nhục thân cường đại cực kỳ , tiến hóa giả bình thường căn bản không đánh nổi nó.
"Nói chuyện đi, kỹ thuật chiến đấu Man Hoang như thế nào? Ta tự nhận là đơn giản mà trực tiếp, so với gánh xiếc loè loẹt kia của ngươi mạnh hơn nhiều." Sở Phong nói.
Hắc Minh Bằng Vương nhìn hắn hằm hằm, mạnh mẽ giãy dụa, thoát khỏi từ dưới chân hắn, ngay lập tức muốn xông lên trời.
Nhưng mà , chờ đợi nó là một quyền, Sở Phong hiển nhiên là cố ý, thả nó dậy, chờ khi nó bay lên, một quyền liền đi theo ngay sau mà đến, nện ở trên người nó.
Phịch một tiếng, Hắc Minh Bằng Vương lần nữa bay tứ tung ra ngoài, thất khiếu chảy máu.
Đồng thời, Sở Phong lấy tốc độ gấp bảy lần vận tốc âm thanh chạy theo sau, ở giữa không trung lần nữa oanh kích, đơn giản là muốn đem nó đánh nổ.
Lúc này, Hắc Minh Bằng Vương đột nhiên tru lên, gần như nổi điên, thanh âm chói tai, khiến Sở Phong cảm giác đầu đau muốn nứt!
Trong một sát na, cả một mảnh trời đất đều là gợn sóng màu đen, đó là sóng âm kinh khủng, đây là một loại kỹ năng chiến đấu phi thường đáng sợ!
Nhận thấy đã sắp bị đánh giết, Hắc Minh Bằng Vương phát cuồng, không còn gì cố kị, giống như quỷ khóc sói tru, đây là Thuật Bằng Khiếu Trường Không, tàn phá bừa bãi đỉnh Tung Sơn.