Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 748 - Chương 764: Suy Thần Đánh Khắp Toàn Cầu Trong Một Giờ (1)

Thánh Khư Chương 764: Suy Thần đánh khắp toàn cầu trong một giờ (1)

Sau đó, cô ta trịnh trọng đưa lời mời, nói người Nguyên Từ tiên quật cùng mấy tài phiệt liên thủ muốn dò xét mấy danh sơn đại xuyên, đặc biệt mời Sở Phong gia nhập, ưu tiên cho hắn chọn chỗ tốt, ví dụ như dị quả hái được sẽ để hắn chọn trước.

Dò xét sông núi chỉ là một mặt, đây là yêu cầu đầu tiên, ngoài ra cô ta còn muốn xác định tài năng trận vực của Sở Phong, tột cùng là sâu bao nhiêu.

Lần này, Bắc Cực phái thêm một số cao thủ, đội hình còn cường đại hơn so với lần trước.

Sở Phong vui vẻ đồng ý, trạm thứ nhất bọn hắn trực tiếp đi tới Chung Nam sơn, núi này vốn được xưng là thiên hạ đệ nhất thần sơn phúc địa, cũng là một trong những tổ địa của Đạo giáo.

Ở chỗ này, Sở Phong phát uy, phá giải một số bộ phận của trận vực, đưa theo bọn hắn đi vào.

Cuối cùng, cao thủ của Bắc Cực chết mấy người, người của tài phiệt cũng chết mười mấy người, Sở Phong hái được bốn trái dị quả, nói cho bọn hắn biết không thể vào sâu hơn nữa, nguy hiểm nơi đây có thể so với Long Hổ sơn.

Trạm thứ hai, bọn hắn đi Hòang Sơn, đây là danh sơn đỉnh cấp thiên hạ, thuộc Tam Sơn Ngũ Nhạc, nổi tiếng từ xưa.

Cổ nhân đều nói: Ngũ Nhạc quy lai bất khán sơn, Hoàng Sơn quy lai bất khán nhạc. (Đã đến Ngũ Nhạc không cần xem các ngọn núi khác nữa. Đã đến Hoàng Sơn không cần phải đi xem Ngũ Nhạc nữa.)

Ở chỗ này, Sở Phong phát hiện được dị quả thần thánh, hắn cảm thấy đủ để giúp xé rách đạo thứ bảy, thậm chí đạo gông xiềng thứ tám, nhưng cây cổ thụ kia cắm rễ trong một trận vực thần bí, hắn cũng không vào được.

Lần này, Bắc Cực lại có cao thủ hi sinh, tài phiệt cũng hao binh tổn tướng, mà Sở Phong cùng con cóc cũng bị thương.

Sau khi từ Hoàng Sơn ra ngoài, bọn Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu, hổ Đông Bắc, Lão Lư... xuất hiện, xa xa đã hét lớn: "Này, ai dám bắt cóc huynh đệ nhà ta, coi Côn Lôn bọn ta không có người sao, nạp mạng đi!"

Trên thực tế thì bất kể là người của tài phiệt, hay là người Bắc Cực, đều muốn khóc, hối hận muốn chết, luôn cảm thấy Sở Phong là tai họa, chỉ có hai lần gặp mà thôi, đã khiến cho bọn hắn tổn thất nặng nề.

Hiện tại lại thấy có người đến hưng sư vấn tội, người của tài phiệt sắp khóc, trực tiếp dùng vẻ mặt cầu xin hô lớn: "Cầu các ngươi, mau chóng đem hắn đi!"

Sau khi hô lớn, mấy người bắt đầu phi nước đại.

Đại Hắc Ngưu, hổ Đông Bắc, Lão Lư giống như là ba đầu tàu, mang theo sau là cát bay đá chạy, gió mạnh quần đất, quật gãy cây cỏ, gào thét chạy tới.

Hoàng Ngưu chỉ như trẻ ba bốn tuổi, sợi tóc màu vàng óng bóng loáng như tơ lụa, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, lông mi rất dài, mắt to lóe lên tia sáng tinh ranh, ngồi trên lưng lừa khẽ quát.

Giữa không trung còn có một con Kim Điêu, mở ra hai cánh rộng chừng một trăm, hai trăm mét, tạo nên một mảnh bóng râm, phóng vượt qua tốc độ âm thanh, giống như máy bay ném bom.

Người của tài phiệt giống như bị quáng mắt, đây đều là hung cầm mãnh thú xé rách sáu đạo gông xiềng, năng lượng giống như thủy triều chập trùng tràn ngập.

Hổ Đông Bắc làm chấn động bên cạnh, há miệng to như chậu máu, lộ ra một miệng răng nanh sắc bén như dao, hỏi Sở Phong: "Huynh đệ, ngươi không sao chứ? !"

Các đệ tử của tài phiệt đứng đó mà gương mặt trắng bệch.

"Vẫn còn tốt, chỉ có lúc ở Hoàng Sơn bị thương một chút, không có vấn đề gì lớn." Sở Phong đáp, rất cao hứng, cuối cùng cũng nhìn thấy mấy người lần nữa.

"Oa!" Con cóc mở miệng, thuần túy chỉ là tìm cảm giác tồn tại.

Đại Hắc Ngưu toàn thân đen nhánh, da lông sáng lóng lánh, thoạt nhìn như là một con Thái Cổ hung thú, trừng một đôi mắt to như chuông đồng, sau khi mang theo cuồng phong đến phụ cận rồi ngừng lại, dùng thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm đám người, duỗi ra một móng trước chỉ vào đám người, nói: "Các ngươi quá phận, bắt huynh đệ của ta vào trong núi làm cu li, còn để hắn bị thương."

Bắt quỷ thì có! Người của tài phiệt muốn kêu oan, đây quả thực là một tai họa, suy nghĩ tỉ mỉ càng thấy kinh khủng.

Bọn hắn nghiêm túc nhớ lại một lát, đều ra mồ hôi lạnh khắp cả người.

Đầu tiên, lúc ở Tử Kim sơn của Nam Ninh, Sở Phong trên danh nghĩa là giúp các thế lực dưỡng binh khí, kết quả là lò Thái Thượng thiêu chết và đốt tàn phế không biết bao nhiêu người, ví dụ như cả Hắc Long nhị thái tử Nam Hải cũng thành tro bụi, mà người ngoài hành tinh của Sinh Vật Thiên Thần thì đốt cho chỉ còn lại có nửa thân thể.

Theo theo là đi Tần Lĩnh, các thế lực của các tập đoàn trên cả đường đi đều làm bia đỡ đạn, mấy chục người góp vào, ngay cả người ngoài hành tinh Lý Thương Hà cũng chết chỉ còn lại có một vũng máu.

Tiếp theo là chuyến đi Chung Nam sơn và Hoàng Sơn bọn hắn vừa trải qua, thảm không thể thảm hơn, cái gì cũng không lấy được, nhưng lại có một đám đệ tử không thấy ánh mặt trời.

Ngay cả đám người Bắc Cực kia sắc mặt cũng đen kịt, âm trầm như nước, bởi vì bọn hắn không chỉ có đệ tử trẻ tuổi chết một ít, mà ngay cả người ngoài hành tinh chân chính cũng có mấy người chết không có chỗ chôn, chỉ để lại một chút xương vụn cùng máu tanh, xuất trận quá thảm.

Không nghĩ thì không bi thương, nhưng càng nghĩ lại thì người của tài phiệt cùng Bắc Cực càng bốc lên khí lạnh, cái này đúng là không phải chỉ nói suông, Sở Phong này chính là Suy Thần, người cùng hắn lập đội mà hành động đều không có kết cục tốt.

Nếu như không phải là không có chứng cứ, thực sự tìm không được cái lông mao gì, bọn hắn đã hoài nghi Sở Phong mưu sát, rất có phong thái của Thiên Sát Cô Tinh, đi đến đâu chết đến đấy.

Một số người sau khi lấy lại tinh thần, mặt cũng thành màu xanh lá, may mắn còn có thể sống được.

Bọn hắn rất muốn nói, tạ ơn Suy Thần không giết, đi cùng một chỗ với ngươi quá nguy hiểm, nhưng may mà chúng ta vẫn còn sống, sau này tuyệt đối không theo ngươi đi chơi.

Đó căn bản là hợp tác không thể vui vẻ nổi, đi theo Sở Phong là đang chờ rút lá thăm ký khế ước với tử vong, thật sự không cần suy xét.

Sau khi người của tài phiệt phàn nàn, nói ra sự thật rồi kêu khổ, ngay cả bọn hổ Đông Bắc, Đại Hắc Ngưu cũng phải ngẩn người, suy nghĩ cẩn thận, chuyện này thật đúng là tà tính.

Đại Hắc Ngưu nói: "Lời không thể nói lung tung, các ngươi đang chửi bới huynh đệ của ta sao, lời này mà truyền ra ngoài không phải là phá hỏng sinh ý của hắn sao, ai còn dám tìm hắn đi phá giải trận pháp của danh sơn đại xuyên? Thôi, cứ như vậy đi, lần này coi như bỏ qua, để lần sau còn hợp tác vui vẻ."

"Không có lần sau nhá!" Một vị lão đầu của tài phiệt nào đó cả người là máu, ngay cả trên đầu cũng quấn băng gạc, bộ dáng rất kích động, lão đã tự mình lĩnh giáo, đánh chết cũng không có lần sau.

Ầm!

Đại Hắc Ngưu tức giận, trừng mắt nhìn phía trước, một móng dẫm mạnh lên trên mặt đất, móng trước thô to như thùng nước hung hăng. . . Giẫm trên thân con cóc ở phía dưới.

"Ngao!" Con cóc thét dài, rồi sau đó nhảy dựng lên muốn cùng Đại Hắc Ngưu liều mình, tức hổn hển kêu lên: "Oa, mẹ nó tên thịt trâu ướp ngũ vị hương này!"

Bình Luận (0)
Comment