Bên trên đại địa, tất cả đều bị dọa sợ.
Trong quá trình này, âm thanh hổ gầm chấn động. Nó càng đến gần mặt đất, người ta lại càng nghe được rõ ràng.
Nhưng lúc này trên bầu trời lại phát sinh dị biến, viên thiên thạch đốt cháy đột nhiên nổ tung, hóa thành một luồng ánh sáng óng ánh, đốt cháy thiên vũ.
Rống.
Lúc này, giáp trụ trên người sinh linh Ma thần hình người nở rộ ô quang, một thân năng lượng vô cùng kinh khủng, mạnh đến không thể tưởng tượng được.
Cho dù còn chưa đến gần mặt đất, nhưng đã khiến cho rất nhiều ngọn núi cao run rẩy, thậm chí rạn nứt.
Nên biết rằng, y còn cách mặt đất rất cao, nhưng lại có thể truyền đến năng lượng kinh thế hãi tục, đơn giản như muốn diệt phá vạn vật.
Người phụ trách giám sát các quốc gia đều thất sắc. Sinh linh Ma thần kia hẳn còn cường đại hơn con hổ dữ, tuyệt đối kinh khủng.
Nhưng người này lại bị phiền phức lớn, bị năng lượng hư không ăn mòn. Nếu không, thiên thạch dài mấy trăm mét dưới chân y cũng không bị nổ tung như vậy.
“Không!” Đột nhiên y kêu to. Đây là tinh thần gào thét, vang vọng trời cao. Y dường như rất hoảng sợ, giống như đang kịch liệt giãy dụa.
Phụt!
Ai cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Thân ảnh ma thần sụp đổ ngay trong không trung, bị một ký hiệu thần bí giảo sát, hóa thành một luồng huyết vụ.
Tiếp theo, ngọn lửa màu lam hóa thành năng lượng hình thái hoa Bỉ Ngạn, đốt cháy trong hư không, hóa huyết dịch và xương cốt của y thành tro tàn.
Một sinh vật ngoài hành tinh cường đại cứ như vậy mà bị tâm thần câu diệt.
Điều này khiến cho không ít người ngạc nhiên, nhất là những người đầu nhập vào vực ngoại, phản bội Trái đất, muốn dùng thế lực cường giả vực ngoại làm chỗ dựa, lúc này đều ngẩn cả người.
Thậm chí, nụ cười trên gương mặt của một số người còn chưa tắt, đứng im ngay trên mặt, cơ thể hơi cứng lại.
Sinh vật hùng mạnh giáng xuống không dễ. Đây là lời hoàng ngưu đã từng nói. Bọn họ đã phải trả cái giá rất lớn, bây giờ đã có câu trả lời.
Rống!
Hổ dữ vực ngoại phát cuồng. Bởi vì nó cũng đang bị phiền phức quấn thân, gương mặt của nó bị ngọn lửa bao phủ, đốt nó đến gào thét, kêu thảm, sơ sót một cái sẽ hóa thành tro tàn.
Ầm!
Rốt cuộc nó cũng đã chạm đất, tạo thành một cái hố sâu cực lớn, đất đá cuồn cuộn, giống như sóng lớn đánh lên trời.
Trên người nó có rất nhiều chế phẩm đại năng, phát ra ánh sáng bao trùm nó, nhờ thế mà không cứng đối cứng với mặt đất. Nếu không, mặt đất này đoán chừng sẽ muốn lún xuống.
Dù vậy, nơi này cũng giống như một hạp cốc, bị nó đập không thành hình dáng.
Hổ dữ ngửa mặt lên trời gào thét, chấn động mấy trăm dặm, máu me khắp người. Mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng tính mệnh không bị trở ngại, lại không thương tổn đến bản nguyên.
“Để ta, ta chinh phục cho.” Nó nhảy lên một cái, xông ra cái hố to kinh khủng kia, cơ thể nghìn mét của nó đứng sừng sững giữa thiên địa.
Thân hổ nghìn mét giống như cả tòa núi lớn, nhìn trời rống to, khí thế hung ác ngập trời, mở ra cái miệng lớn có thể nuốt hết thảy mọi sinh linh trên mặt đất.
“Báo cáo, năng lượng giá trị của con hổ dữ này quá dị thường, còn siêu việt hơn Hắc Minh Bằng Vương.”
Sau khi kiểm tra máy giám sát, người của tổ chức có liên quan đều kinh ngạc đến ngây người.
Giá trị năng lượng của hổ dữ ngoài hành tinh, theo đánh giá sơ bộ, nó hẳn cao hơn Hắc Minh Bằng Vương một mảng lớn, thậm chí còn kéo đứt được chín gông xiềng.
Gru! Hổ khiếu sơn lâm, rất nhiều đại thụ bị đứt đoạn, phiến lá nổ nát vụn, vùng đất rung động ầm ầm.
“Rất có thể một chân của nó đã bước vào hàng ngũ kéo đứt chín đạo gông xiềng. Bởi vì thương thế, cho nên nó nhìn có vẻ suy yếu hơn lúc trên bầu trời, khi rơi xuống mặt đất cũng không còn đỉnh phong như trước.” Có người đưa ra phán đoán.
Phần eo con hổ dữ bị thương, khi đi đường hơi run rẩy, nhìn ra được nó đang bị đau nhức.
“Sở Phong, ngươi tránh xong chưa? Đây là cơ hội cuối cùng, thừa dịp nó còn chưa khôi phục, trốn được bao xa thì hay bấy xa.” Lục Thông nôn nóng.
Những người khác cũng như thế, gửi tin nhắn cho Sở Phong, bảo hắn tạm thời tránh mũi nhọn, đừng nên cứng đối cứng với cương giả đáng sợ ngoài hành tinh.
“Sở Phong, ta vì giết ngươi mà sớm một bước giáng xuống. Cái tên thổ dân kia, bất luận ngươi chạy đến nơi nào, ta cũng sẽ lật ngươi ra cho bằng được.”
Mãnh hổ gào thét. Âm thanh này truyền đi cách xa vạn dặm. Nó quá cường đại, đang dùng cách này để chiếu cáo thiên hạ.
“Một giờ đánh khắp phía Đông.”
Tại một khu vực khác, Sở Phong ngồi trên lưng kim điêu, ngoài ra còn có đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc, cóc, lừa già, hoàng ngưu cũng có mặt, giống như đang khống chế máy bay ném bom đạt tốc độ siêu thanh, gấp sáu lần vận tốc âm thanh, trực tiếp hướng đến sinh vật ngoài hành tinh.
Thời gian không phải rất dài. Bọn họ chạy đến, được vệ tinh bắt được hình ảnh mơ hồ.
Lúc này, mãnh hổ ngoài hành tinh còn đang gào thét. Nó đứng tại chỗ, toàn thân phát sáng, năng lượng sôi trào vô cùng đáng sợ, bởi vì nó đang điều trị thương thế.
Cơ thể của nó dần thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn dài mười mét, bởi vì mục tiêu quá lớn, dễ dàng bị người ta tập kích.
Đột nhiên mọi người giật mình, nhìn thấy một con chim lớn dùng tốc độ gấp sáu lần tốc độ âm thanh vọt đến, thật sự quá nhanh, vượt qua rất nhiều ngọn núi đến gần mục đích.
“Muốn giết ta?” Sở Phong đứng trên lưng kim điêu, nở nụ cười lạnh, trong tay cầm Kim Cương Trác sáng như tuyết, không giữ lại chút nào, toàn lực xuất thủ.
Oành.
Cứ như vậy, trong nháy mắt, sau khi vòng tay sáng như tuyết được hắn rót năng lượng vào còn chói lọi hơn cả mặt trời.
Kim điêu vốn đã bay rất nhanh, dùng tốc độ gấp sáu lần tốc độ âm thanh vọt đến. Hiện tại, Sở Phong thôi động Kim Cương Trác đánh ra, tốc độ của vòng tay tuyết trắng lại càng thêm kinh người.
Hiện tại, không ai có thể tính toán rõ ràng, khi Sở Phong toàn lực ứng phó ném mạnh, tốc độ sẽ đáng sợ đến cỡ nào.
Con hổ dữ thu nhỏ cơ thể phát hiện kim điêu hoành không bay đến, đồng thời cũng nhìn thấy Sở Phong nâng tay lên, nhưng hoàn toàn không kịp tránh né và chống cự.
Bởi vì vòng tay kia nhanh hơn bình thường, giống như một luồng sấm sét màu bạc mang theo chùm sáng rực rỡ trực tiếp nổ xuống.
Phốc!
Máu tươi chảy đầm đìa, năng lượng nở rộ trên người hổ dữ nổ tung, lực trùng kích to lớn giảo sát hết thảy. Kim Cương Trác bộc phát sức mạnh tối cường, không cách nào chống cự.
Grao…!
Con hổ dữ gào lên thê lương.
Bởi vì Kim Cương Trác ẩn chứa năng lượng quá kinh khủng. Mặc dù thể tích đã thu nhỏ, nhưng một khi bộc phát vẫn có tính hủy diệt như cũ.
Huống hồ, vòng tay của Sở Phong đã đánh trúng chỗ yếu của nó, chính là phần eo bị thương. Kim Cương Trác suýt chút nữa xoắn đứt cơ thể của con hổ, tối thiểu nhất cũng đã làm gãy xương sống.
Con hổ dữ ngoài hành tinh kêu thảm, nửa cơ thể sau trực tiếp xụi lơ, suýt chút nữa là lòi ra ngoài, gặp phải trọng thương đáng sợ, hành động bất tiện.
Mọi người trợn mắt há mồm.
Chuyện gì xảy ra vậy? Sở Phong chủ động đánh tới, muốn giết chết con hổ dữ ngoài hành tinh?