“Âu Dương Phong, ngươi muốn ăn đòn sao?” Trán Sở Phong hiện lên hắc tuyến.
“Còn có thiên lý nữa hay không? Không phải ta đang nói thật với ngươi à?” Con cóc ủy khuất nói.
“Hổ cốt cũng giữ lại, dùng để ngâm rượu, đây là đồ tốt đấy.” Đại hắc ngưu kêu to, sau đó bổ sung thêm một câu: “Người nào cũng có phần hổ tiên, ai cũng không cho phép độc chiếm. Đây là thánh phẩm trong truyền thuyết.”
“Ta lại càng đánh chết các ngươi.” Hổ Đông Bắc gào to hơn.
“Hổ ca, bớt giận đi, đảm bảo cũng có một phần của ngươi.”
Rống!
......
Nơi này trở nên gà bay chó chạy, triệt để đại loạn.
Người bên ngoài trợn tròn mắt. Đây vốn là một chuyện rất nghiêm túc. Đối với rất nhiều người trên Trái đất mà nói, nó là một đại họa, có lẽ sẽ vẩy lên gió tanh mưa máu, thậm chí máu chảy thành sông.
Nhưng bây giờ, bọn họ đang nhìn thấy cái gì? Quả thật là cay con mắt.
Rất nhiều nữ tiến hóa giả khẽ gắt lên, ví dụ như Khương Lạc Thần, như Long Nữ. Hình ảnh này làm ô nhiễm ánh mắt của bọn họ, còn có lỗ tai, tất cả đều không chịu được.
Bên trong khu rừng, đám người vật lộn, thiếu chút nữa đánh nhau. Trâu rống, hổ gầm, cóc gọi, muốn náo nhiệt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Điều này khiến cho những người đang xem trực tiếp phải hoàn toàn im lặng, cảm thấy thật sự chẳng giống ai. Đây đều là cao thủ tuyệt thế có thể giết chết sinh vật ngoài hành tinh sao?
Phong thái đâu? Khí độ đâu? Tất cả đều đang ở đâu?
Mấy người kia, chỉ một lời không hợp đã đánh lộn với nhau, hiện tại giống như không phải tranh đoạt hổ tiên mà đang tranh đoạt quả thận.
Đương nhiên, sau khi đã cắt ra được quả thận rất lớn, đám người lập tức ngưng chiến. Bởi vì quả thận này thật sự lớn đến khủng khiếp. Cho dù ngày nào cũng mang ra nướng, cũng phải mất một thời gian rất lâu mới ăn hết.
Sau khi con hổ dữ ngoài hành tinh chết đi, chân thân đã hoàn toàn hiện ra, từ dài mười mét trực tiếp tăng vọt lên nghìn mét.
Hình thể to lớn như vậy, vậy thì quả thận sẽ lớn đến như thế nào chứ? Người nào nhìn thấy cũng đều quáng mắt.
“Ta cảm thấy có thể mang ra đấu giá.” Có người đề nghị.
Bọn họ biết, xung quanh khu rừng đều có dụng cụ giám sát, bọn họ có thể quảng cáo ngay tại hiện trường.
“Ngàn năm chỉ có một lần, vạn năm mới thấy một lần, thánh phẩm bổ dưỡng tuyệt thế, thận của hổ ngoài hành tinh, thứ này còn quý hơn thận dê gấp trăm vạn lần. Ừm, thậm chí là cả tỷ vạn lần. Ăn một miếng, cả đời không cần lo lắng thận hư.”
Đúng là không có tiết tháo. Bọn họ quảng cáo ngay trước mặt người của toàn thế giới.
Không riêng gì vằn hổ, ngay cả xương hổ, da hổ, máu hổ, thậm chí là hổ tiên cũng đều bị bọn họ mang ra bán.
Bằng không, một con hổ dữ dài nghìn mét, bộ phận trên người lớn đến kinh khủng, ngày nào cũng ăn, bọn họ cũng ăn không hết.
Ầm.
Sau khi quảng cáo xong, bọn họ âm thầm ra tay, đánh nổ các loại máy tham trắc bên trong ngọn núi, không muốn bị giám sát lần nữa.
Sau đó, bọn họ bắt đầu lột da, rút xuống, lấy máu, tiến hành thu thập.
Ví dụ như da hổ, thịt hổ được đựng trong bình Ngọc Tịnh của Sở Phong, nặng chừng mười vạn cân, còn lại thì không lấy nữa.
Tiếp theo, bọn họ cùng nhau phát lực, bắt đầu rèn luyện máu hổ. Đây là đề nghị của hoàng ngưu. Huyết thống của hổ dữ ngoài hành tinh rất siêu phàm, bên trong cơ thể cất giấu từng sợi chân huyết của hổ tổ.
Cũng giống như Hắc Minh Bằng Vương, chỉ cần thể luyện ra được tinh hoa, không cần thiết phải mang đi hết toàn bộ.
Bọn họ từ trong cơ thể con hổ dài nghìn mét tinh luyện ra được một bình máu hổ đặc biệt, giống như mặt trời phát sáng, trắng lóa, bao gồm khí cơ không giống bình thường.
“Thứ này có thể mang ra luyện thuốc cùng với dị quả, giữ lại được tác dụng lớn, có giai đoạn được xưng là côi bảo.” Hoàng ngưu vui vẻ nói.
Hổ Đông Bắc lại càng chảy nước miếng. Nó có cảm giác thứ này có tác dụng lớn đối với nó, có thể từ trong chân huyết hổ tổ đào ra bí mật, thậm chí còn có thể giúp cho nó biến đổi trực tiếp.
Sở Phong đồng ý với nó nếu không cần luyện dược gì, hắn sẽ để lại một nửa bình máu này cho nó.
Sau đó, xương hổ cũng được đám người Sở Phong luyện hóa, lấy đi tinh hoa, để lại một lượng lớn xương tàn. Nói chung là thứ tốt đều mang đi.
Cuối cùng, tất cả đều rời khỏi khu rừng.
Đến tận lúc này, trận chiến xem như kết thúc, để lại một mặt đất bừa bộn và một xác hổ bị tàn phá rúng động người bên ngoài.
Trong thời gian kế tiếp, khắp nơi trên thế giới đều bàn tán sôi nổi chuyện sinh vật ngoài hành tinh giáng xuống, kết quả bị đám người Sở Phong giết chết.
“Cái tên lưu manh đó quả nhiên chưa bị phế bỏ. Hắn mạnh đến mức không còn gì để nói, hung tàn vô cùng.”
Mặt cao tầng các đại tài phiệt đều tái lại. Sau trận chiến này, bọn họ có thể xác định mình bị Sở Phong lừa. Ai nói hắn bị phế chứ?
Không nhìn thấy à? Ngay cả người ngoài hành tinh cũng bị hắn chặt.
“Cũng may, còn có hai người ngoài hành tinh này thay chúng ta cản tai. Nếu không, cái tên kia nhất định đã hại chúng ta rồi.”
Các đại tài phiệt cảm khái vô cùng, âm thầm cảm thấy may mắn.
Chuyện như vậy vừa xuất hiện, khắp nơi đã xôn xao. Có người vẻ mặt cầu xin, có người chấn kinh, cũng có người mừng rỡ.
“Sở ma vương vẫn nghịch thiên như cũ.” Một số người cao hứng nói. Những người này đã từng vô cùng tiếc nuối, đồng tình và thương cảm với Sở Phong. Hiện tại, bọn họ giống như trút được gánh nặng.
“Đệ nhất cao thủ trên lục địa. Điều này không có nghĩa hắn chỉ dựa vào trận vực mà thôi, mà là tự thân vô địch. Trận chiến ở chùa Đại Lâm Tung Sơn đã không thể chối cãi. Con chim kia chết không oan mà.”
Mọi người bàn tán khắp nơi.
Ngay cả người của hang Từ Tiên Bắc Cực cũng không ngoại lệ, sắc mặt người nào cũng không dễ nhìn. Bọn họ thế mà đã nhìn nhầm.
Thậm chí gương mặt của công chúa Lâm cũng cứng lại. Cô được coi là nhà nghiên cứu có thể khống chế trận vực, lại còn là một kẻ săn mồi từng ẩn núp bên cạnh bọn họ.
“Quá âm hiểm! Trước kia ta còn tưởng rằng hắn là một phế vật, xem ra chỉ là một sự lừa gạt. Hắn gia nhập vào chúng ta, cùng nhau dò xét danh sơn. Đúng là một chiêu âm hiểm, lại còn muốn lợi dụng chúng ta. Cũng may mà đã bị lộ ra ngoài ánh sáng.” Có người cảm thấy may mắn.
“Khó trách. Ngay cả con cóc tọa kỵ kia cũng đã đánh cho một số người trong chúng ta ở Tần Lĩnh không còn cách nào khác, không phải là đối thủ của nó.”
Nghe được những lời này, Triệu Sùng, người đã từng đại chiến tám trăm hiệp với con cóc, không khỏi cảm thấy oan ức, nhìn hằm hằm người vạch ra khuyết điểm. Không thèm nể mặt như thế, bảo gã làm sao mà chịu nổi?
Sau khi biết được sự thật, phản ứng của Hải tộc không giống nhau. Bộ tộc Hắc Long Nam Hải thì tức giận, kết tử thù với Sở Phong. Cũng không còn biện pháp nào khác, bởi vì trước sau đã có hai Thái tử bị giết chết.
Long Nữ của tộc Đông Hải thì vô cùng cao hứng, càng lúc càng cảm thấy hợp tác với Sở Phong là một chuyện rất đáng tin cậy. Nói không chừng còn có thể tiến vào sào huyệt Chân Long.